Trò Chơi Tình Nhân - Edit

By mitbyuti

186K 6.9K 475

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San Thể loại: Hiện đại, giới giải trí, hào môn thế gia, 1x1, HE Nhân vật chính: Augusti... More

Văn án
Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Chương 2: Rốt cuộc là chó của ai
Chương 3: Cùng đi Phong Diệp hồ
Chương 4: Đảo nhỏ an tĩnh
Chương 5: Vô pháp khai sáng kĩ năng nấu nướng
Chương 6: Tiến bộ mới trong phòng bếp
Chương 7: Phương pháp trị mất ngủ hiệu quả
Chương 8: Đối thủ cạnh tranh
Chương 9: Ai cũng biết hai người đang yêu nhau
Chương 10: Lễ vật trong vali
Chương 11: Đã xảy ra chuyện gì
Chương 12: Bất luận ra giá bao nhiêu
Chương 13: MOKA lập công
Chương 14: Gặp chủ nhân trang viên Edinburgh
Chương 15: Tiểu Cookie đáng yêu nhất thế giới
Chương 16: Chúng tôi quả thật không có nói chuyện yêu đương
Chương 17: Về nước
Chương 18: Đạo diễn Chung lại tức giận
Chương 19: Ai yêu ai trước
Chương 20: Chậm một bước
Chương 21: Rốt cuộc là không được tự nhiên cái gì
Chương 22: Chút ôn nhu nho nhỏ
Chương 23: Đêm nay muốn ở lại sao
Chương 24: Hết thảy đều rất tốt
Chương 25: Nhưng biểu ca còn đang phát sốt
Chương 26: Ngựa gỗ Dala
Chương 27: Gặp được một phiền toái
Chương 28: Sao anh có thể làm ra loại chuyện này
Chương 29: Rốt cuộc là kinh hỉ gì
Chương 30: Phải tự chăm sóc bản thân thật tốt
Chương 31: Cơ hội chụp ảnh tạp chí khó có được
Chương 32: Như vậy không công bằng
Chương 33: Một bưu kiện chuyển phát nhanh
Chương 34: Án kiện tài chính
Chương 35: Cũng không phải là rất không xong
Chương 36: Phóng viên chó săn
Chương 37: Anh anh anh nói ai
Chương 38: Đạo diễn kinh ngạc ngây người
Chương 39: Tôi sẽ không tự bán chính mình
Chương 40: Anh muốn nghe chính miệng cậu ấy nói
Chương 41: Ngày nghỉ trừ tịch
Chương 42: Miệng vết thương không nhìn tới được
Chương 43: Chuyện này giao cho anh là được
Chương 44: Chuyện năm đó
Chương 45: Anh là diễn viên nhà nào
Chương 46: Chân tướng trên du thuyền
Chương 47: Chuột chũi nhỏ tâm tình phức tạp
Chương 48: Đại tẩu thích một tòa lâu đài
Chương 49: Anh sẽ cùng em
Chương 50: Trời giáng sét đánh Cẩu Tứ Mao
Chương 51: Đây là hai chuyện khác nhau
Chương 52: Tin giật gân
Chương 53: Bộ phim đóng máy
Chương 54: Cùng về Milan
Chương 55: Em muốn đi núi Khẳng Minh
Chương 56: Loews tiên sinh vô tội
Chương 57: Tổ chức lính đánh thuê Nam Thái Bình Dương
Chương 58: Leo tiên sinh và Kate phu nhân
Chương 59: Tất cả mọi người đều giúp đỡ
Chương 60: Viện bảo tàng súng ống
Chương 61: Khách nhân của tiểu Bernard
Chương 62: Bữa tiệc sắp tới
Chương 63: Cần phải tạm thời về nước
Chương 64: Có lẽ tại bữa tiệc sẽ có kinh hỉ mới
Chương 65: Tin tức trong bữa tiệc
Chương 67: Đại ngôn mới
Chương 68: Sắp về nước
Chương 69: Album ảnh tiếp theo
Chương 70: Một tài khoản xa lạ

Chương 66: Anh sẽ bảo vệ em

1.4K 48 3
By mitbyuti

Đây hoàn toàn không phải chuyện lớn gì

"Nghe qua có chút điên cuồng." Dạ Phong Vũ thẳng thắn.

"Quả thật có chút giống tình tiết trong phim, nhưng đây cũng không phải chuyện đùa." Cartherine nói, "Augustine có lẽ đã sớm biết chuyện này, người của anh ấy đang điều tra."

Dạ Phong Vũ gật đầu: "Cảm ơn."

"Không có gì." Catherine bưng ly rượu lên, mỉm cười, "Vậy tối mai gặp."

Sau khi nhìn theo cô rời khỏi, Dạ Phong Vũ quay đầu về phía Augustine, trong dự kiến cùng hắn đối diện.

...

"Con tính đứng luôn ở đây?" Kate phu nhân đột nhiên xuất hiện.

"Con tưởng mẹ đang nói chuyện phiếm với Ôn phu nhân." Dạ Phong Vũ xoay người.

"Mẹ càng nguyện ý quan tâm tiến độ yêu đương của con hơn." Kate phu nhân trả lời, "Mới vừa nói gì đó?"

"Ý mẹ là Catherine?" Dạ Phong Vũ nói, "Cô ấy nói có người muốn bắt cóc con mưu sát."

"Con có thể tìm lý do nào có lệ hơn nữa không." Kate phu nhân bất mãn.

"Hay là chúng ta thỏa hiệp đi." Dạ Phong Vũ giơ tay phải lên.

"Cái gì?" Kate phu nhân hỏi.

"Khi con cần, mẹ có thể cho ý kiến." Dạ Phong Vũ nói, "Những lúc khác, con có thể tự mình giải quyết mấy vấn đề thế này."

"Miễn cưỡng chấp nhận." Kate phu nhân đập tay với cậu, "Nhưng mẹ cần phải quan sát biểu hiện của con."

Dạ Phong Vũ cười cười, xoay người rời khỏi cạnh bàn, lập tức đi tới chỗ Augustine.

"Sao vậy?" Augustine nhìn thoáng qua phía sau cậu, "Thấy em nói chuyện rất vui vẻ."

"Anh nói mẹ em, hay Catherine?" Dạ Phong Vũ hỏi.

Augustine trả lời: "Cả hai."

"Nhưng anh để ý Catherine nhiều hơn." Dạ Phong Vũ nói, "Cô ấy hẹn em ngày mai cùng dùng bữa."

Augustine rõ ràng không vui.

"Em vốn dĩ đã từ chối rồi, nhưng mà... có lý do khác." Dạ Phong Vũ lấy ly không ra khỏi tay hắn, "Buổi tối lại nói, ở đây có rất nhiều người."

"Còn em?" Augustine hỏi.

"Về trước." Dạ Phong Vũ trả lời, "Em ở phòng ngủ chờ anh, đừng uống nhiều rượu quá."

Augustine gật đầu, nhìn vệ sĩ một đường đưa cậu rời khỏi đại sảnh.

"Cậu ta quả thật rất thân mật với Augustine." Sau ban công lầu hai, có người đang hạ giọng gọi điện thoại, "Chắc chắn là quan hệ không bình thường."

"Theo anh thì, tôi phải làm gì?" Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói bị biến âm khàn khàn.

"So với việc để cho tiểu Bernard thân bại danh liệt, tôi càng có hứng thú với Augustine hơn." Nam nhân sau ban công cong khóe miệng, "Dựa vào tài phú và địa vị của hắn, nếu nguyện ý trợ giúp chúng ta, bất kể là súng ống đạn dược hay thuốc phiện, đều sẽ dễ dàng hơn."

"Tiền đề là Augustine nguyện ý." Đối phương nhắc nhở, "Chỉ là một tình nhân bé nhỏ không đáng kể thôi."

"Đây hoàn toàn không phải vấn đề." Nam nhân cười có chút quỷ dị, "Chúng ta chỉ cần giúp đỡ, không phải muốn trở thành bạn bè của Augustine."

"Ý anh là, muốn đi tìm Frank?" Đối phương hỏi.

"Tôi sẽ gọi lại cho anh sau." Cầu thang truyền đến tiếng bước chân, nam nhân cúp điện thoại, nghiêng người vào toilet.

Augustine tựa vào ban công, nhìn Philip đang cuồng hoan giữa đám đông, vẻ mặt khó có được chút sủng nịnh của huynh trưởng.

"Rất hiếm khi thấy anh như vậy." Catherine đi tới.

"Cô đã nói gì với cậu ấy?" Augustine hỏi.

"Em nghĩ anh sẽ lựa chọn giấu giếm." Catherine nói.

"Cô rất thông minh." Augustine quay đầu nhìn cô, "Cho nên giấu giếm hẳn là không có tác dụng."

"Về tiểu Bernard." Catherine nói, "Hình như anh cũng đang điều tra hắn ta."

"Tên đó hẳn là không đến mức có gan trêu chọc cô." Augustine nói.

"Hắn đích xác không có gan trêu chọc em, nhưng bạn hắn trêu chọc anh của em." Catherine nói, "Trong lúc điều tra, ngoài ý muốn thu hoạch được một số tin tức của anh."

Augustine đối với đáp án này cũng không bất ngờ, Catherine ở Châu Âu có mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp, giao dịch của anh trai cô ấy - Adams, cũng không hoàn toàn sạch sẽ, liên quan đến bất cứ ai cũng không có gì lạ.

"Anh có thể lựa chọn nói cho em biết sớm một chút, chứ không phải một mặt trốn tránh, chờ em tự mình phát hiện ra mối quan hệ này." Catherine đối diện với hắn.

"Không liên quan gì đến sự xuất hiện của cậu ấy." Augustine nói.

"Những lời này có chút tổn thương người khác." Catherine nhìn đại sảnh, "Không sợ bị phóng viên chụp sao? Em và anh."

Augustine mặt không đổi sắc: "Không ai có can đảm đăng hình."

Catherine thở dài: "Nói chuyện với anh thật không thú vị chút nào."

"Tôi càng nguyện ý nói về tiểu Bernard hơn." Augustine nói.

"Tư liệu về chuyện này, Adams sẽ nhanh chóng gửi cho anh." Catherine bưng ly rượu đi về phía đại sảnh, đi tới cửa lại dừng bước, "Anh vẫn nên kiểm tra lại danh sách khách mời thêm lần nữa đi."

"Cảm ơn." Augustine ở sau lưng cô nói.

Catherine chỉnh chỉnh dây chuyền, không quay đầu lại mà đi thẳng vào hội trường bữa tiệc.

Bóng đêm sâu dần, tiếng huyên náo cũng từ từ tán đi, Augustine trở lại phòng ngủ, Dạ Phong Vũ đang tựa vào đầu giường đọc sách, Garfield nằm trên thảm trải sàn, đã mơ màng ngủ say.

"Kết thúc rồi hả?" Dạ Phong Vũ nhìn về phía hắn.

"Vẫn chưa, nhưng có Philip ở đó." Augustine nửa quỳ bên giường, cầm tay cậu hôn lên.

"Em đi xả nước tắm giúp anh." Dạ Phong Vũ xốc chăn trên người lên.

"Cùng tắm với anh."Augsutine đứng dậy, ôm cậu cùng đi vào phòng tắm.

Dòng nước nhẹ nhàng chậm rãi, Dạ Phong Vũ chà bọt xà phòng trên người hắn, mát xa thực ôn nhu.

Augustine nghiêng qua muốn hôn cậu, lại bị né tránh: "Không muốn hỏi nội dung cuộc nói chuyện giữa em với Catherine trước sao?"

"Cô ấy nói cho anh biết rồi." Augustine nắm chặt tay cậu, "Ngày mai anh sẽ cho người bảo vệ em."

"Vậy bây giờ đổi thành anh nói cho em biết, bắt cóc là chuyện gì." Hai tay Dạ Phong Vũ khoác lên đầu vai hắn, "Sự tình hình như có chút nghiêm trọng."

"Còn nhớ lúc trước anh có nói với em về một tổ chức lính đánh thuê không?" Augsutine nói, "GIS."

"Đến từ nam Thái Bình Dương?" Dạ Phong Vũ gật đầu, "Nhớ rõ."

"Bọn họ có liên quan đến tiểu Bernard." Augustine nói, "Lúc đó anh có hỏi rồi, nhưng em không biết gì về chuyện này."

"Em quả thật chưa từng nghe nói tới." Dạ Phong Vũ giật mình nói, "Có liên quan đến em?"

"Không xác định, nhưng rất có khả năng." Augustine gật đầu.

Dạ Phong Vũ nhíu mày.

"Không cần lo lắng." Augustine lau chút bọt dính trên mặt cậu, "Có anh ở đây."

"Không phải em sợ, mà là chuyện này có chút kỳ quái." Dạ Phong Vũ nói, "Cho dù tiểu Bernard tin chắc là em lấy kho báu, nhưng hẳn cũng không đến mức thuê hẳn một nhóm lính đánh thuê, không biết bao nhiêu, nhưng chắc cũng phải là một số tiền lớn."

"Anh sẽ điều tra rõ chuyện này." Augustine hôn hôn cậu, "Không ai có thể tổn thương em."

"Nếu mục đích của bọn họ là anh thì sao?" Dạ Phong Vũ hỏi, "Mượn chuyện này uy hiếp anh, hoặc là dùng thủ đoạn khác?" Nếu thật sự là như vậy thì hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng, lý do tại sao tiểu Bernard có liên quan đến lính đánh thuê.

"Anh hy vọng mục đích của bọn họ là anh." Augustine kéo cậu ôm vào ngực, "Về lịch trình tháng sau của em, anh và Nghiêm sẽ bàn bạc thật kỹ lại."

Dạ Phong Vũ gật đầu: "Ừm."

"Chuyện này dừng lại ở đây." Augustine vỗ vỗ cậu, "Chút phiền toái này, không đến mức phức tạp."

"Em không muốn đem lại phiền toái cho anh." Dạ Phong Vũ nói.

"Mọi thứ em đem đến cho anh đều không gọi là phiền toái." Augustine nghĩ nghĩ, "Như Philip mới gọi là phiền toái."

Dạ Phong Vũ cười ra tiếng.

Augustine nắm cằm cậu, hôn xuống thật sâu.

Hơi nước tràn ngập, độ ấm dần tăng cao, Dạ Phong Vũ ngưỡng cằm, hay tai gắt gao nắm chặt bờ vai hắn, vong tình rên rỉ ra tiếng.

Trong phòng ngủ bên kia, Leo tiên sinh đang nghi hoặc: "Bà có nghe tiếng gì không?"

"Không." Kate phu nhân nhéo lỗ tai ông, đem người từ cửa sổ xách về, còn kéo chặt rèm cửa lại.

"Tôi cũng không có uống rượu." Leo tiên sinh cường điệu.

"Tôi còn mong ông uống say." Kate phu nhân đau đầu.

"Nếu bà ghét mùi rượu, tôi qua phòng Frank ngủ." Leo tiên sinh rất tự giác đứng dậy, "Phòng nó kế bên, ngủ ngon."

"Quay lại!" Kate phu nhân ra lệnh, còn tiện tay vứt áo choàng xuống, dáng người như trước phi thường nóng bỏng.

Leo tiên sinh lập tức lên tinh thần gấp trăm lần.

"Ông có thể dùng đêm nay để chứng minh, năm đó tôi đã chọn đúng người." Kate phu nhân tựa vào cửa phòng tắm, phong tình vạn chủng.

Leo tiên sinh phản ứng rất trực tiếp.

...

Nửa tiếng sau, Augustine ôm Dạ Phong Vũ, hôn hôn lên tóc cậu, ôn nhu giúp cậu xoa thắt lưng.

Dạ Phong Vũ ngẩng đầu.

Augustine cười cười, vừa chuẩn bị hôn tới, lại hơi sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn về phía cửa sổ.

Dạ Phong Vũ biểu tình cứng đờ, vươn tay che lỗ tai hắn lại.

Augustine: "..."

Dạ Phong Vũ: "Anh không nghe thấy gì hết."

"Ừm." Augustine gật đầu, "Anh không nghe thấy gì hết."

Dạ Phong Vũ kéo chăn qua, trùm cả hai lại.

Augustine bắt đầu suy xét, tăng độ cách âm của từng phòng lên.

Sáng sớm hôm sau, trong phòng ăn lạnh lẽo, chỉ có một mình tiểu thổ bát thử.

"Chào buổi sáng." Philip ngáp dài xuất hiện.

"Đừng nói với tôi anh thật sự đem một trăm cô em lưu lại lâu đài nhé." Trình Hạ nhìn đôi mắt thâm quần của hắn, phát ra nghi hoặc từ nội tâm.

"Sáng nay lúc thức dậy, bên người là Elizabeth." Philip ai oán vô cùng, tối hôm qua rõ ràng là một đám em gái cùng mình về phòng ngủ.

"Thật đồng tình." Trình Hạ đưa cho hắn một ly sữa.

Philip nhân cơ hội nói: "Nếu cậu nguyện ý tặng cho tôi một đầu sư tử --"

"Tôi không nguyện ý." Trình Hạ cự tuyệt như đinh đóng cột.

"Ôi!" Philip ôm ngực, "Vậy ít nhất cũng phải đi xem quà sinh nhật với tôi."

Leo tiên sinh vừa vặn đi vào nhà ăn.

"Dượng." Trình Hạ chào hỏi.

Quả nhiên a, đối diện nhau trên bàn cơm. Leo tiên sinh trong lòng khó chịu, hơn nữa đã bắt đầu tự hỏi tương lai phải nói thế nào với bố mẹ thằng nhỏ về chuyện này.

"Dượng?" Trình Hạ quơ quơ tay.

"Không có gì." Leo tiên sinh tươi cười bình tĩnh, còn tự an ủi, đây hoàn toàn không phải chuyện lớn gì.

Continue Reading

You'll Also Like

13.8K 1.4K 21
" Tôi tin trên đời có những thứ không chỉ đơn thuần sinh ra và mất đi. Giá trị tồn tại của nó chính là duyên nợ, là chấp niệm của một cuộc đời "
233K 5.1K 141
Edit bởi tui!!!
285K 20.8K 114
Hôm nay lại đang trêu chọc mẹ kế - Chước Chước Nhân vật chính: Tô Mạn x Nguyễn Đào Edit: phuong_bchii
145K 14.5K 72
Em gom nhặt tất cả may mắn đặt cược vào một mối tình thời niên thiếu. Đôi khi em tự hỏi liệu nó có đáng hay không? Nhưng cảm ơn Thế Hưng, đã thắp sán...