[LONGFIC] [MoMi] Còn Gì Để...

By Minhh_

108K 8.1K 1.8K

Trên đời này luôn tồn tại một thứ tình yêu rất bi kịch, cô yêu người đó nhưng người đó không hề... More

CHƯƠNG 1: GẶP GỠ
CHƯƠNG 2: RUNG ĐỘNG
CHƯƠNG 3: LỜI MỜI
CHƯƠNG 4: HẸN HÒ
CHƯƠNG 5: CÁM DỖ
CHƯƠNG 6: CẦU HÔN
CHƯƠNG 7: THỎA HIỆP
CHƯƠNG 8: LỢI DỤNG
CHƯƠNG 9: CÔ DÂU BIẾN MẤT
CHƯƠNG 10: LẠNH LẼO
CHƯƠNG 12: SINH NHẬT
CHƯƠNG 13: HOÁ ĐÁ
CHƯƠNG 14: CƠN GIẬN
CHƯƠNG 15: NHẬT KÍ
CHƯƠNG 16: LY HÔN, LY BIỆT
CHƯƠNG 17: HAI THẾ GIỚI
CHƯƠNG 18: MỒI NHỬ BLACK SWAN
CHƯƠNG 19: THẬT LÒNG VÀ GIẢ DỐI
CHƯƠNG 20: TRỞ VỀ NHÀ HIRAI
CHƯƠNG 21: TỪNG CÓ ĐƯỢC
CHƯƠNG 22: YÊU ĐẾN TẬN CÙNG
CHƯƠNG 23: THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
CHƯƠNG 24: TÌNH YÊU VÀ TOAN TÍNH
CHƯƠNG 25: NHẸ NHÀNG BUÔNG TAY
CHƯƠNG 26: EM CHỈ CẦN ĐỨNG Ở PHÍA SAU
CHƯƠNG 27: ĐIỀU KIỆN TRAO ĐỔI
CHƯƠNG 28: THẾ CỜ LẬT NGƯỢC
CHƯƠNG 29: CÁI GIÁ CỦA SỰ PHẢN BỘI
NGOẠI TRUYỆN: NHỮNG ĐIỀU ĐÃ CŨ
NGOẠI TRUYỆN: WE'LL MEET AGAIN
CHƯƠNG 30: KẾT [END]
NGOẠI TRUYỆN: CHÂN TÌNH

CHƯƠNG 11: ĐỢI

2.3K 216 44
By Minhh_

4 năm trước, tôi đã tin tưởng khi chị nói rằng chị yêu tôi mà không một chút nghi ngờ. Để rồi không lâu sau đó phải nhận muôn vàn đau đớn khi chị nói rằng bản thân chưa từng yêu tôi..

4 năm sau, chị lại một lần nữa nói chị yêu tôi. Hirai Momo, giờ đây tôi chẳng còn bận tâm những lời của chị đâu là thật, đâu là giả. Bởi đơn giản, tôi đã không bao giờ tin chị nữa...

Myoui Mina của năm đó đã từng ngồi trong màn đêm lạnh lẽo mà chờ đợi chị trở về, cứ cố chấp mà chờ đợi như vậy....





Lời chị làm Mina chợt ngộ ra, thảo nào cô lại có cảm giác kì lạ với chàng trai đó như vậy, hóa ra là một cô gái. 

Ánh mắt Mina có chút trân trối, quả thực cô cũng không biết nên nói gì lúc này, còn đang tự hỏi tại sao mình có thể nhầm lẫn một cách ngớ ngẩn như thế.

Ở phía đối diện, Nayeon nhìn ra sự bối rối của cô, chị mỉm cười, giọng nói dịu dàng ấy lại cất lên:- "Chuyện hôm đó thật sự cảm ơn em.."

"Nhưng tại sao hôm đó chị lại..."- Mina buộc miệng thốt ra, rồi cô im lặng khi biết bản thân vừa lỡ lời. Nhưng đúng là cô vô cùng thắc mắc, một cô gái với vẻ ngoài ưu tú như vậy, tại sao hôm đó lại hành động vô cùng kì hoặc..

"Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, chị phải đến Nhật Bản tìm việc làm để gửi tiền về cho gia đình. Chị đã nghĩ rằng ở một đất nước với nhiều người lạ lẫm thì ăn mặc như vậy sẽ an toàn hơn, không ngờ vừa đặt chân xuống sân bay lại sơ sảy bị trộm lấy mất hành lí, đói quá nên hôm đó mới làm liều."- Chị giải đáp mọi thắc mắc trong lòng cô, rồi nhìn một lượt xung quanh, tiếp lời:- ''Cũng may, hiện tại chị đã tìm được việc làm ổn định tại quán cafe này.''

Bây giờ thì Mina mới chú ý đến bộ đồng phục nhân viên trên người chị, thì ra chị là nhân viên phục vụ ở đây. Trước đó chị đã từng nói sẽ gặp lại cô sớm, không ngờ lại tái ngộ nhau ở nơi này.

"Hôm nay chị mời, coi như là để trả ơn em.''

''Không cần đâu, em tự thanh toán được rồi.''- Cô ngại ngùng từ chối.

''Thôi nào, không phải em không muốn cho chị cơ hội để trả ơn đấy chứ?''- Chị cười, vẫn cứ khăng khăng muốn trả tiền cho cô. 

Mina nghĩ ngợi một lúc cũng đành gật đầu, chị cứ thế kia cô có muốn từ chối nữa cũng không được. 

Hai người trò chuyện đến vài tiếng đồng hồ, Mina nhận ra cô và chị thật sự rất hợp nhau. Chị đã kể cho cô nghe rất nhiều thứ, chủ yếu là về quê hương Hàn Quốc của mình.

Khi tạm biệt, Mina có thể nhìn thấy đôi chút luyến tiếc phảng phất trên gương mặt chị, vậy nên cô đã hứa là sẽ ghé đến nơi này thường xuyên.

Tình bạn giữa cô và Im Nayeon đã bắt đầu như vậy.





Bầu trời càng về khuya càng trở nên lạnh lẽo, Mina cứ ngồi trên chiếc giường trống trải để chờ đợi một người. Momo vẫn chưa trở về, sau chuyện lúc sáng chị đã lái xe đi suốt cả ngày hôm nay. Cô chỉ sợ lần này chị thật sự giận mình, dù cho bản thân Mina cũng không hiểu cô đã làm gì sai. Chỉ cần chị trở về thôi, cô sẽ nhận lỗi và không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa, vì yêu Hirai Momo mà cô hoá bản thân thành ngu ngốc mất rồi...

Hirai Momo, chị đang ở đâu, mau trở về với em đi...

Trong khi đó, Hirai Momo đang ở một nơi khác, bất chấp khí trời lạnh giá và đôi chân dần trở nên mỏi mệt của bản thân. Cô đứng trước ngôi nhà với cánh cửa thân thuộc cố chấp mà chờ đợi, cô đợi đến khi nào người đó chịu ra gặp cô.

Từng thời khắc trôi qua, khuôn mặt của Momo càng trở nên nhợt nhạt, đôi tay đang run rẩy của cô vẫn cứ nắm chặt ở hai bên.

Từng giọt nước rơi xuống, cứ trở nên lớn dần và sau cùng hoá thành một cơn mưa. Nó khiến cái rét lạnh càng mau chóng len lỏi vào sâu trong cơ thể.

Hình ảnh một Hirai Momo nhạt nhoà run rẩy trong màn mưa nhưng vẫn không chịu từ bỏ sau cùng cũng khiến người bên trong không thể chịu được. Cánh cửa mở ra, Jungyeon trên tay đang cầm một chiếc ô, chị đi về phía cô hét lớn:- "HIRAI MOMO! RỐT CỤC EM CÒN ĐỊNH CỐ CHẤP ĐẾN KHI NÀO ĐÂY!"

Mặc cho ánh mắt đau đớn và sự giận dữ của Jungyeon, trên môi Momo là một nụ cười ngay khi cô nhìn thấy chị. Jungyeon chưa bao giờ bỏ mặc cô, dù là lúc nhỏ hay bây giờ.- "Cuối cùng chị cũng chịu ra gặp em, em biết chị sẽ không bao giờ bỏ mặc em mà..."

Đối diện với nụ cười ngây ngốc và cơ thể đang run lên vì lạnh của Momo, trái tim Jungyeon bỗng dưng thắt chặt lại. Cô dùng chiếc ô trên tay che đi những giọt mưa vẫn đang vô tình rơi xuống người em, giọng nói của cô như không thể nào bất lực hơn được nữa:- "Em muốn chị phải làm như thế nào..."

"Điều em muốn rất đơn giản, đó là chị hãy quay trở về bên em."

Jungyeon bị ánh mắt kiên quyết của Momo làm cho sợ hãi, nhưng rồi cô vẫn nhẹ nhàng lắc đầu:- "Em phải hiểu một chuyện, nay em đã là người có gia đình. Chị không thể trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác và càng không thể trơ mắt nhìn em làm khổ cô gái đó..."

"Em không yêu cô ta, người em yêu là chị."- Momo gằn giọng.

Jungyeon cau mày nhìn cô.- "Momo, em không thể trở thành kẻ vô trách nhiệm như vậy được."

Momo bật cười như điên dại, cô gạt phăng chiếc ô trên tay Jungyeon. Hai người họ lúc này đều ướt sũng. Rồi cô tiến từng bước mỗi lúc một gần, cho đến khi đôi bàn tay nắm chặt lấy bờ vai chị:- "Chị thật sự muốn em ở bên cô ta sao?"

" ........"

"Hằng ngày ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc cho cô ta?"

" ........."

"Luôn luôn yêu thương, bảo vệ cho cô ta?"

"..........."

"Hay thậm chí là.... hằng đêm ân ái?"

"ĐỪNG NÓI NỮA!!"- Jungyeon đẩy mạnh Momo và ngay sau đó liền bịt chặt đôi tai mình, cô thật sự không muốn nghe nữa.

Biểu hiện của Jungyeon khiến đôi môi Momo nhếch lên, cô hạ giọng:- "Rõ ràng là chị không muốn, tại sao còn cố đẩy em ra xa?"- Không nhận được câu trả lời từ chị, Momo lại nói tiếp:- "Bây giờ em sẽ làm theo ý chị, quay về yêu thương người vợ mới cưới của mình..."

Vừa dứt câu, Momo liền xoay người, cô đi chậm rãi từng bước, ngày một rời xa ngôi nhà của Jungyeon. 

Nhưng rồi từ phía sau bỗng dưng xuất hiện một vòng tay ôm lấy Momo thật chặt, ngay sau đó là tiếng thì thầm bên tai cô:- "Em đừng đi..."

Jungyeon biết rõ bản thân mình vô cùng ích kỷ và tồi tệ khi làm như vậy. Nhưng đúng như Momo nói, cô quả thực không hề muốn em ở bên một người khác, cô không muốn mất em, cô chỉ để bản thân mình ích kỷ một lần duy nhất mà thôi, dù cho mai này có phải trả giá như thế nào...

Momo mỉm cười, cô xoay người lại đặt lên đôi môi chị một nụ hôn, cô đã thắng. Cô và chị cứ hôn nhau bất chấp màn mưa xối xả, bất chấp trong màn đêm lạnh lẽo này có một người vẫn đang cố chấp chờ đợi cô trở về.





"Chị đừng đợi nữa, chắc tối nay chị Momo tập luyện mệt quá nên ngủ lại tại CLB Dance nữa rồi.''- Chaeyoung cất tiếng khuyên nhủ, nhìn Mina mà cô không khỏi đau lòng thay cho chị.

"Chị đợi thêm chút nữa sẽ đi ngủ mà, em không cần lo."

Chaeyoung hiểu chị đang cố nặn ra bộ dạng vui vẻ để trấn an mình, cô lại càng thêm chua xót. Hôm nay là ngày Jungyeon trở về Nhật Bản sau cuộc hôn nhân không thành kia nên cô biết rất rõ giờ này Hirai Momo đang ở đâu và làm gì. Nếu ngay lúc này có một điều ước, Chaeyoung chỉ ước Mina có thể yêu Momo ít đi một chút, để cô vơi bớt mặc cảm tội lỗi vì đã giấu diếm chị và còn vì cô đã không thể ngăn cản cuộc hôn nhân này.

"Vậy em cùng đợi với chị..."- Không đợi Mina kịp từ chối, Chaeyoung đã ngồi xuống bên cạnh cô, hai người cứ thế mà chờ đợi..


Khi Mina mở mắt thì trời đã sáng, do chờ đợi quá lâu nên cô thiếp đi lúc nào không hay. Nhưng điều khiến Mina thảng thốt nhất chính là.. Momo đang ngồi ở sofa đối diện mà nhìn chằm chằm cô, chị đã về lúc nào?

"A..."- Mina toang ngồi dậy thì phát hiện tấm chăn trên người cô rơi xuống đất, chắc là Chaeyoung đã đắp cho cô. 

Cô và Momo cứ nhìn nhau như thế mà không ai nói câu nào. Mina rất muốn hỏi đêm qua chị đã làm gì ở đâu nhưng lời cứ toang định nói ra thì lại nuốt vào, cô sợ chị lại nổi giận.

Đến khi Chaeyoung mang thức ăn từ trong bếp ra, Mina nói để đích thân cô mang đến cho Momo. 

''Vậy cũng được.''- Chaeyoung tuy đồng ý nhưng vẫn đứng gần để quan sát, phòng khi Hirai Momo lại lên cơn điên như hôm qua.

Nhận ra ánh mắt của Momo đang dán chặt vào mình, Mina có chút lúng túng, cô đặt thức ăn lên bàn rồi khẽ mím môi nói:- "Chị dùng bữa sáng đi.."

Nhưng Momo không động đến thức ăn mà bất ngờ lên tiếng:- "Sau này công việc của tôi rất bận, đi sớm về muộn thường xuyên nên em không cần đợi..."

"Tối qua chị ở câu lạc bộ Dance chắc vui vẻ lắm nhỉ?"- Chaeyoung nghe vậy liền nói xen vào, cô cố ý nhấn mạnh từ vui vẻ một cách đầy mỉa mai.

Momo trừng mắt nhìn Chaeyoung một cái, rồi lại hướng về phía Mina vẫn đang im lặng:- "Còn nữa, sau này nếu tôi có ở nhà thì do yếu tố công việc, tôi sẽ dọn sang phòng bên ngủ."- Mặc cho ánh mắt sững sờ của Mina, Momo hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp:- "Và những chuyện khác của tôi như đi đâu hay làm gì... tôi không thích bị người khác quản.''

Rồi Momo đi thẳng lên tầng trên mà không hề động đến một tí thức ăn nào, mặc cho Mina lúc này đã cắn chặt môi đến bật máu, đau đớn mà nhìn theo bóng lưng đầy lạnh lùng của cô.

Continue Reading

You'll Also Like

69.2K 1.9K 37
Tác giả : A Phì A Jennie thân là bà chủ phòng trọ, lại đi yêu một người mới đến thuê trọ, còn là một người bốc vác ở công trường. Mỗi khi nhìn th...
5.4K 368 12
Tình tay ba Linh_Hà_Vy
945 131 7
Đơn Phương Đoán xem ai là nhân vật chính
5.6K 412 13
"buông tha cho tôi, một lần thôi."