Like love - Cậu là nam tớ vẫn...

By duongboy9x

230K 6.7K 117

Câu chuyện xoay quanh cuộc sống sinh viên của hai nhân vật chính An Tử Yến và Mạch Đinh, kể lại quá trình gặp... More

Chương 1: Mạch Đinh rất bình thường
Chương 2: Chúng ta làm bạn đi?
Chương 3: Bồi dưỡng tình cảm khi tập quân sự
Chương4: Chiếc quần sịp bị mất
Chương 5: Tôi không thích con trai, có điều....
Chương 6: Hoàng tử, công chúa đều không bằng cậu
Chương 7 : Sa vào lưới tình
Chương 8: Mạch Đinh- người bị Thượng đế bỏ quên
Chương 9: Không nhịn được muốn yêu cậu!
Chương 10: Không thể chia sẻ cậu với ai khác
Chương 11: Hẹn hò một trận hoành tráng nào!
Chương 12: Cậu đã nói sẽ không tổn thương tôi
Chương 13: Nghĩa vụ của người yêu
Chương 14: Tớ cần phải biết, rằng cậu yêu tớ
Chương 15: Cháu là người giúp việc của An Tử Yến
Chương 16: Vĩnh viễn không còn cô đơn
Chương 17: Mùa đông của chúng ta tới rồi
Chương 18: Đêm Giáng Sinh vui vẻ và kinh hồn
Chương 19: Không muốn các cậu ở bên nhau
Chương 20: Hãy buông tha cho tình yêu của chúng tôi
Chương 21: Hóa ra cậu vẫn nhớ
Chương 22: Hưởng thụ hạnh phúc mới là việc quan trọng nhất
Chương 23: Tớ thật rối rắm, cậu lại chẳng sao cả
Chương 24: Cảm ơn cậu đã yêu tớ
Chương 25: Hãy tôn trọng chồng mình
Chương 26: Năm mới vui vẻ, An Tử Yến của tớ
Chương 27: Vĩnh viễn không nên xem thường đàn bà con gái
Chương 28: Tổn thương mà cậu mang lại cho tớ, thật sự rất đau
Chương 29: Bên trong tình yêu đều là vết thương
Chương 30: Tìm được cậu rồi thì phải ở lại bên cạnh tớ
Chương 31: Vậy thì đến sống chung với tớ đi
Chương 32: Tình yêu lén lút của cậu
Chương 33: Hai người sau khi xem xong "Brokeback Mountain"
Chương 34: Mối tình đầu của Mạch Đinh
Chương 35: Đây là một thế giới lạnh lùng
Chương 36: Mặt âm hiểm của An Tử Yến
Chương 37: An Tử Yến, tên khốn kiếp nhà cậu
Chương 38: An Tử Yên mang Mạch Đinh theo
Chương 39: Sâu trong hồi ức là nỗi đau
Chương 40: Toàn bộ thế giới của tớ
Chương 41: Kiểu hẹn hò của Mạch Đinh
Chương 42: Cậu phải cam đoan (Thượng)
Chương 43: Cậu phải cam đoan (Hạ)
Chương 44: Chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón hạnh phúc
Chương 45: Mạch Đinh và Tô Tiểu Mễ
Chương 46: Tôi là một tên ngốc
Chương 47: Đến nhận sự dạy bảo của thầy Tô
Chương 48: Tình yêu của mỗi người
Chương 49: Cậu có thể đi, nhưng đừng bỏ lại tớ
Chương 50: Chỉ là tình yêu mà thôi
Chương 51: Có tĩnh mịch không?
Chương 52: Nếu như gặp lại cậu
Chương 53: An Tử Yến, tớ nhớ cậu
Chương 54: Mạch Đinh, sinh nhật vui vẻ (Thượng)
Chương 55: Mạch Đinh, sinh nhật vui vẻ (Hạ)
Chương 56: Tạo nghiệt hồi trước
Chương 57: Không ai có thể sánh với cậu
Chương 58: Con dâu tốt của mẹ Mạch Đinh
Chương 59: Mạch Đinh được nữ nhân vây quanh
Chương 60: Lời nói dối của Pinocchio.
Chương 61: Rốt cuộc sụp đổ
Chương 62: Một vài chuyện ngày hè
Chương 63: Khi ốm người ta liền trở nên ôn nhu
Chương 64: 8 phút (Thượng)
Chương 65: 8 phút (Hạ)
Chương 66: Đến gặp phụ huynh thì thế nào
Chương 67: Ngoại trừ các mặt khác, thì ra tình yêu của cậu nhiều như vậy
Chương 68: Tâm hồn vỡ nát
Chương 69: Tiểu ca, thái độ kiểu gì đấy?
Chương 70: Thuận theo tự nhiên
Chương 72: Chồng của tớ
Chương 73: Cho dù ra sao, tớ còn có cậu
Chương 74: Vì cậu, tớ mới khóc
Chương 75: Nguyện vọng nhỏ nhoi không đáng kể
Chương 76: Sau này không cần thử nữa
Chương 77: Việc này nhìn nhiều sẽ quen
Chương 78: Cho dù cõng tớ cũng phải đi hết con đường này
Chương 79: Sẽ tốt lên thôi
Chương 80: Cho dù có bao nhiêu đau khổ
Chương 81: Khởi đầu của hạnh phúc
Chương 82: Ngưu Lang và Chức Nữ
Chương 83: Cậu nói dối nha
Chương 84: Để tớ không yêu cậu quá nhiều
Chương 85: Bị tớ bắt bài rồi nhé, An Tử Yến!
Chương 86: Nó sẽ khiến chúng ta bị chia cách
Chương 87: Nỗi đau khi nghĩ một đằng nói một nẻo
Chương 88: Ánh mắt bị lừa gạt
Chương 89: Sau này đừng cãi nhau nữa
Chương 90: Người mà tớ yêu nhất!
Chương 91: Như vậy cậu sẽ không nghe thấy nữa
Chương 92: Về bố Mạch Đinh
Chương 93: Dùng mấy lời buồn nôn của tớ, giết chết cậu!!
Chương 94: Chuyện hạ lưu trong sinh nhật!
Chương 95: Thứ mọi người tìm kiếm
Chương 96: Làm người như cậu cũng không tồi
Chương 97: Càng ngày càng ngọt ngào
Chương 98: Tớ yêu cậu
Chương 99: Vài mẩu chuyện thường ngày
Phần Không Tên 100
Chương 101: Người nhà họ An
Chương 102: Cảm giác này, rất khó chịu
Chương 103: Hạnh phúc không tưởng
Chương 104: Bảo bối của tớ!
Chương 105: Hội chứng tiền hôn nhân
Chương 106: Cuộc gặp gỡ náo nhiệt
Chương 107: Hôn lễ là gì
Chương 108: Truyện cổ tích
Chương 109: Truyện cổ tích tiếp diễn
Chương 110: Phiên ngoại 1
Chương 111: Phiên ngoại 2
Chương 112: Phiên ngoại 3
Chương 113: Phiên ngoại 4
Chương 114: Phiên ngoại 5
Chương 116: Phải hạnh phúc, phải rất hạnh phúc

Chương 71: Tình yêu không có tiền

1.8K 44 0
By duongboy9x

Dưới sự yêu cầu không chỉ hai, ba lần của Mạch Đinh, An Tử Yến lại một lần nữa mua nhẫn cho cậu. Mạch Đinh nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình cảm thán: “An Tử Yến, cậu nói xem tình yêu của chúng ta có phải được xây dựng trên tiền tài hay không, nếu cậu không có tiền, sẽ không thuê nổi phòng ở ngoài, không mua nổi thức ăn, phải vừa đi học vừa làm thêm, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, còn thảnh thơi đâu mà yêu với đương.”

“Lại suy nghĩ mấy chuyện loạn thất bát tao.”

“Không có tiền, cậu chính là một tên sinh viên nghèo, mà với người như cậu, phỏng chừng còn không nuôi sống được bản thân.” Hoàn toàn là dáng vẻ khinh thường An Tử Yến. Mạch Đinh cũng không tự nghĩ xem mình thế nào, thành tích không tốt hơn An Tử Yến, chỉ số thông minh không cao bằng An Tử Yến, thậm chí bên dưới cũng không lớn bằng An Tử Yến.

“Cái khác không nói. Ít nhất tớ có thể làm thầy dạy đàn dương cầm, cậu thì sao?”

Lời này vừa thốt ra, Mạch Đinh liền cười toáng lên, túm lấy quần áo của An Tử Yến cười không dậy nổi thắt lưng: “Ha ha ~ cậu đang kể chuyện cười đấy a, cậu á? Làm thầy giáo, phỏng chừng dẫm đạp lên thi thể học sinh mất! Ha ha, buồn cười chết mất.”

An Tử Yến nghiêng đầu lạnh lùng liếc nhìn Mạch Đinh, một cái liếc mắt như vậy, Mạch Đinh liền ngừng cười, nhưng vẫn không nhịn được co rúm bả vai, trong đầu mường tượng cảnh An Tử Yến dạy đàn.

“Cậu đàn kiểu gì thế hả? Đã dạy bao nhiêu lần rồi, đầu cậu chứa cái gì vậy hả, hay là căn bản không có não.” Dứt lời An Tử Yến túm tóc học viên ấn xuống phím đàn.

Nghĩ đến cảnh này, Mạch Đinh cực kỳ nghiêm túc khuyên nhủ An Tử Yến: “Cậu suy xét cho kỹ, sau này không thể đi theo con đường làm thầy dạy đàn được, rất không thích hợp với cậu a, đồng chí.”

An Tử Yến bị Mạch Đinh chê cười, thật muốn đá cho cậu một cước, nghe khẩu khí của cậu ấy, giống như bản thân không có tiền liền trở thành phế vật vậy, trước đây khi ở nước ngoài, hắn đã từng đi làm thêm, có điều Mạch Đinh không biết đấy thôi.

An Tử Yến rút hết tiền trong ví và chi phiếu ném lên bàn, sau đó nhìn chằm chằm Mạch Đinh: “Lấy hết tiền của cậu ra đây.”

“Vì sao?”  Tuy Mạch Đinh hỏi vậy, nhưng vẫn nghe lời lấy hết tiền ra đặt cạnh đống tiền của An Tử Yến, có khi lát nữa lại cầm lên, còn có thể đục nước béo cò, trộm thêm vài tờ của An Tử Yến.

“Cho cậu thấy tình yêu không có tiền là như thế nào.”

“Cậu xem cậu đi, chỉ nói vui vậy thôi, thế mà lại coi là thực.”

“Nhẫn cũng tháo xuống.”

“Đừng a, tớ mới đeo có một lát.”

“Nhanh lên.”

Mạch Đinh không tình không nguyện tháo nhẫn xuống, thật là, bình thường cũng hay đùa giỡn với hắn, lần này sao lại kích động như vậy, nếu không đem theo tiền thì có thể đi đâu cơ chứ, cũng không làm gì được, mua gì được. Vạn nhất An Tử Yến không có tiền, lòng tự trọng của hắn biết đặt ở đâu, có thể cảm thấy thực mất mặt hay không a! Mạch Đinh bắt đầu hối hận vì đã đùa giỡn như vậy, cậu không muốn An Tử Yến phải khó xử.

Đột nhiên, cậu như nhớ đến điều gì. “Cậu đợi tớ một lát.” Nói xong liền chạy vào trong phòng, hơn nửa ngày vẫn chưa đi ra, An Tử Yến mất kiên nhẫn bước vào thì thấy Mạch Đinh không biết kiếm đâu ra tờ giấy rất to,viết lên trên: “Tôi tên là Tô Tiểu Mễ, năm nay 17 tuổi, anh trai ruột năm ngoái vì kiếm tiền học phí cho tôi mà kiệt sức, tháng trước đã mất, hiện giờ trong nhà chỉ có một mình tôi, tôi muốn tiếp tục tâm nguyện của anh trai và bố mẹ hoàn thành chương trình học, hy vọng người có tấm lòng hảo tâm giúp đỡ, quỳ gối cầu xin!”

“Cái này để làm gì.”

“Nếu không có cách nào làm ra tiền, đến lúc đó bày tờ giấy này ra đất, rồi quỳ gối ở đấy, ít nhất sẽ không chết đói.”

An Tử Yến véo lỗ tai Mạch Đinh kéo cậu ra khỏi phòng: “Tớ sao lại coi trọng hạng người lừa đảo bịp bợm nhà cậu, lại còn giả danh người khác.”

Mạch Đinh ăn đau che lỗ tai đang đỏ ửng lên: “Mấy lời này của cậu thật khó nghe, đây là cách bất đắc dĩ để kiếm sống thôi, hơn nữa viết tên tớ ra chẳng may gặp người quen thì sao?” Cậu ấy, cậu không sợ gặp người quen của Tô Tiểu Mễ à.

“Lý do của cậu thật nhiều, nhanh lên.”

“Biết rồi, biết rồi.” Mạch Đinh hơi dỗi bĩu môi, khi đang đổi giày, di động trong túi đổ chuông, lấy ra xem hóa ra là mẹ.

“Alô, mẹ ạ, có chuyện gì không.”

Đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát, sau đó hỏi: “Hiện tại con đang ở đâu?”

“Không phải con đã nói với mẹ rồi sao, thỉnh thoảng qua ở với Tiểu Tư a.”

“Vậy à, ngày mai con về nhà đi.”

“Sao thế ạ, trong nhà xảy ra chuyện gì?”

“Không có, mẹ thấy nhớ con thôi.” Nói xong mẹ Mạch Đinh cúp điện thoại, ba Mạch Đinh liếc mắt nhìn, Ngô Hinh đã nói chuyện Bạch Tiểu Tư đang đi du học ở nước ngoài với bọn họ, hiện giờ Bạch Tiểu Tư đang ở nước ngoài.

Mạch Đinh bỏ di động vào túi, bình thường mẹ đều tùy tiện gọi tới, nếu không phải mắng mình, thì cũng là lải nhải nửa ngày, hôm nay giọng điệu lại có chút là lạ, nhưng Mạch Đinh cũng không để chuyện này trong lòng.

An Tử Yến đeo đàn ghi-ta lên lưng, Mạch Đinh trừng lớn mắt: “Không phải chứ, chuẩn bị ra đường mãi nghệ? Cái chuyện phô mặt ra đường này cậu cũng làm?” Mạch Đinh quả thực cảm thấy rất khó tin, An Tử Yến? Chạy ra ngoài đường đàn hát trước mặt đủ loại người? Mạch Đinh nghĩ thôi cũng đã thấy e ngại.”

“Bằng không hôm nay ăn gì?”

“Tớ đã nói tớ có thể quỳ ở đó mà, nói không chừng người ta thấy tớ đáng thương, liền cho tớ ít tiền, thoái mái hơn so với việc cậu đánh đàn, tớ không sợ mất mặc, cái này tớ gọi là trải nghiệm cuộc sống, vạn nhất cậu đàn không có ai nghe, cậu chẳng ném đàn vào mặt người trên đường ấy chứ.” Mạch Đinh vẫn tưởng tượng An Tử Yến thành ác ma giết người.

An Tử Yến nhún nhún vai, không để tâm đến lời nói của cậu, lưng đeo ghi-ta rời khỏi nhà, Mạch Đinh cuống quýt đeo giày: “Đợi tớ với.”

“Chúng ta lái xe đến chỗ đông người một chút.”

“Đã nói không có tiền, cậu còn đi xe.”

“Đừng a, không phải chỉ là một lần thể nghiệm thôi sao, đại gia ngài mở một con mắt, nhắm một con mắt không được ư.”

An Tử Yến vẫn tự mình đi về phía trước, Mạch Đinh ở đằng sau gật gù chỉ trích: “Mới sáng ra đã bắt tớ bỏ nhà, bỏ xe, bỏ nhẫn kim cương.”

“Sao hả, ý của cậu là mình chịu uất ức.”

Mạch Đinh bước nhanh chân hơn, vọt lên trước An Tử Yến, xoay người lại, vừa nhìn An Tử Yến vừa đi giật lùi: “Bất quá tớ vốn chỉ cần mình cậu, mà mấy thứ kia là vật tặng kèm, có hay không cũng chẳng sao. Cậu chấp nhận đi, cho dù cậu có tiền hay không, tính cách tốt hay xấu, tớ đều đi theo cậu, sống cùng cậu, chết cùng cậu, đã chết thì phải nằm chung trong một quan tài, hơn nữa cậu mới không nỡ để tớ chịu khổ, cậu sẽ kiếm thật nhiều tiền, thật nhiều tiền cho tớ dùng, đúng không, An Tử Yến, đúng không? Đúng không!”

“Cái tên quỷ đầu to nhà cậu mau tránh ra để lão tử nhìn thấy đường mà đi.” Khẩu khí nói chuyện của An Tử Yến thật ác liệt, nhưng khóe miệng không nhịn được nhếch lên, tạo thành nụ cười mê chết người xung quanh.

Thời tiết đã không còn nóng bức nữa, nhưng đi bộ lâu như vậy, Mạch Đinh vẫn đổ mồ hôi, có điều lần này cậu không hề oán giận, chỉ yên lặng đi theo sau An Tử Yến, nhìn tay trái của An Tử Yến, thật muốn nắm lấy nó, nhưng mà cậu không thể.

Rốt cuộc cũng tìm được một nơi thích hợp, rất đông người, hơn nữa cũng không thấy đội trật tự đô thị, An Tử Yến mở hộp đàn ghi-ta ra, Mạch Đinh có chút lo lắng: “Cậu nhất định phải làm như vậy?” An Tử Yến luôn luôn là người sợ ồn ào, hiện tại lại đặt mình vào hoàn cảnh này.

An Tử Yến không lên tiếng, lấy ghi-ta ra, ngồi trên một tảng đá, An Tử Yến mặc áo sơmi và quần bò đơn giản, bình tĩnh ôm đàn ghi-ta, khi chạm vào nó hắn có vẻ mặt rất đặc biệt, đầu tiên là nhẹ nhàng gảy thử xem âm thanh thế nào, giờ phút này Mạch Đinh thực khẩn trương, khi trông thấy phản ứng của những người xung quanh, Mạch Đinh càng thêm lo lắng, trước không nói những cái khác, riêng khuôn mặt của An Tử Yến đã hấp dẫn phái nữ, có rất nhiều cô gái đang xúm xít lại đây.

Giọng nói hơi khàn khàn và từ tính của An Tử Yến xuyên qua làn gió, truyền ra mọi phía:

“Cuối cùng nước mắt đã cạn, cuối cùng thói quen thành tàn nhẫn;

Mỗi ngày mặt trời cứ mọc theo lẽ thường, khi sớm tinh mơ còn say khướt;

Tựa như giấc mộng khờ dại thuở ban đầu, bị thời gian vùi lấp;

Không có gì có thể khiến tôi quỳ xuống, nụ cười của chúng ta đã tan thành mây khói;

Người tựa lông hồng, mệnh như cỏ dại;

Bất trị, ti tiện lại kiêu ngạo;

Không nơi kỳ vọng, không thể xin xỏ;

Vận mệnh như đao, để tôi đến lĩnh giáo.”

Ca khúc bi thương chân thật cảm động lòng người, rất nhiều người đều bỏ tiền vào trong hộp đàn, khi An Tử Yến hát Mạch Đinh vẫn một mực ngồi nghe, lâm vào trầm tư. Ở cạnh An Tử Yến lâu như vậy, tuy hiện giờ hắn diện vô biểu tình, nhưng Mạch Đinh vẫn có thể từ đôi mắt của hắn mà cảm nhận được nỗi đau, là nhớ đến chuyện gì sao? Chưa từng thấy mặt yếu ớt này của An Tử Yến, nhưng chưa thấy không có nghiữa là không có. An Tử Yến, cậu rốt cuộc đem vết thương và sự thống khổ của mình giấu sâu đến nhường nào, sâu đến mức trước đây tớ chưa bao giờ cảm giác được.

Hiện tại đến lượt tớ bảo vệ cậu, tớ sẽ chờ, chờ đến một ngày cậu đem tất cả vui vẻ và đau đớn nhẹ nhàng nói cho tớ biết.

Continue Reading

You'll Also Like

29K 2.4K 87
Tên gốc: Trầm Nịch Tác giả: Thanh Thang Xuyến Hương Thái Tình trạng: Hoàn (86 chap + ngoại truyện) Thể loại: Bách hợp, hiện đại, hỗ công, HE, tình cờ...
240K 20K 90
Tên truyện: Omega Hắn Thích Biết Đọc Suy Nghĩ - 他喜欢的Omega会读心 Tác giả: Nguyệt Hỷ Thố - 月喜兔. Editor: Uất Lạc UatLac Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ, ABO...
137K 8.9K 106
* Lưu ý: Truyện được edit với mục đích phi thương mại và chưa có sự cho phép của tác giả, yêu cầu tôn trọng nguyên tác, không chuyển ver, không re-up...
113K 10.1K 89
Hán Việt: Hàm ngư bệnh mỹ nhân tại oa tổng bạo hồng Tác giả: Thủ Ước Tình trạng raw: Hoàn - 15/06/2023 Tình trạng dịch: Đang đào Thời gian: 22/01/202...