Chương 36

3.5K 173 8
                                    


Buổi sáng ngày hôm sau.

"Mày nói cái gì? Mày lặp lại một lần nữa."

"Tối hôm qua, mày bảo tao theo giỏi cô ta, tao tận mắt nhìn thấy cô ta cùng Hạ Húc lên xe đi về nhà."

Vân Nguyệt cúp điện thoại, bàn tay siết chặt như thể muốn bóp nát nó.

Tối hôm qua cô ta đã sai người theo dõi Nguyễn Tinh Loan, cô ta muốn chặn đường giáo huấn cô một trận, kết quả...

Vừa hay nhìn thấy Hạ Húc cùng với cô ta cùng trở về nhà, nhìn bọn họ vừa nói vừa cười, Vân Nguyệt ghen ghét đến cực độ.

Trở lại phòng học, Vân Nguyệt mấy lần muốn tìm Hạ Húc hỏi rõ ràng, kết quả Hạ Húc đều không thèm để ý tới.

Mãi mới đến tiết thứ hai, Hạ Húc đi ra ngoài, Vân Nguyệt ngay lập tức đuổi theo.

Vừa ra khỏi phòng học, Vân Nguyệt liền đem người ngăn lại.

"Hạ Húc, cậu cùng Nguyễn Tinh Loan rốt cuộc là như thế nào? Cô ta vì sao ở nhà cậu?" Vân Nguyệt ép hỏi.

Hạ Húc lạnh lùng nhàn nhạt nói: "Có liên quan gì với cô sao?"

Vân Nguyệt thanh âm nghẹn ngào: "Tại sao lại không có quan hệ chứ, Hạ Húc, trong lòng cậu có chút yêu mến tớ đúng không? Cậu nếu không thích tớ, tại sao khi đó lại giúp tớ?"

Lớp mười, Vân Nguyệt bị một đám lưu manh chặn lại đùa giỡn, là Hạ Húc ra tay cứu cô, ngay từ lúc đó cô đã thích Hạ Húc, cho tới tận bây giờ vẫn như vậy.

Hạ Húc đẩy người: "Lần thứ nhất lúc cô thổ lộ với tôi, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không thích cô."

"Vậy tại sao cậu lại giúp tớ?" Vân Nguyệt không cam lòng.

Bên cạnh, các bạn học đi ngang qua, nhìn thấy hai người bọn họ như thế, xôn xao thì thầm vài câu, nhưng cũng vội đi ngay không dám nhìn lâu.

"Lúc đó tôi trùng hợp đi ngang qua, cho dù không phải cô, tôi cũng sẽ ra tay cứu giúp."

Nói xong, Hạ Húc lạnh lùng rời đi, Vân Nguyệt tức giận đến cứng đờ. Cô ta trở lại phòng học, nhìn thấy Nguyễn Tinh Loan cùng Kỷ Tu Trạch bọn họ đang chơi đùa, trong lòng càng tức tối.

Hạ Tuyết hỏi cô: "Tinh Loan, ngày mai cậu dự định sẽ làm gì? Ở nhà ôn tập sao?"

Nguyễn Tinh Loan lắc đầu: "Ngày mai là ngày giỗ của bà ngoại tớ, tớ muốn trở về ngõ nhỏ một chuyến"

Vân Nguyệt nghe được đoạn đối thoại của các cô, bất động thanh sắc ngồi xuống.

Lúc Hạ Húc trở về, mấy người hợp bọn nói không biết bao nhiêu chủ đề.

Buổi tối lúc Nguyễn Tinh Loan trở về, cô liền nói với dì Mai ngày mai cô muốn ra ngoài, Hạ Húc sau khi nghe thấy, hỏi cô: "Cô đi đâu? Có muốn tôi đi cùng hay không?"

"Không cần, ngày mai là ngày giỗ của bà ngoại, tớ muốn tự mình trở về."

Hạ Húc xác nhận nói: "Thật không cần?"

Nguyễn Tinh Loan gật đầu.

"Vậy được rồi, cô đi đường cẩn thận một chút, có việc gì nhớ phải gọi điện thoại cho tôi."

Sáng sớm ngày chủ, Nguyễn Tinh Loan không ở lại dùng bữa sáng, liền đã vội vã đi ra ngoài.

Đồng hồ điểm đến mười giờ Hạ Húc mới thức giấc, sau khi ăn bữa sáng anh liền nằm dài trên ghế sa lon xem tivi, xem một lát, mí mắt phải luôn luôn không ngừng giật giật, trong lòng anh bỗng dưng có chút lo âu.

Anh từ trên ghế salon đứng dậy, bước lên lầu đổi một bộ quần áo.

Thấy anh muốn đi ra ngoài, dì Mai hỏi: "Thiếu gia, cậu muốn đi đâu vậy?"

Hạ Húc nói: "Tôi tùy tiện ra ngoài chơi một lát."

Ở trong nhà cũng quá buồn chán.

Nguyễn Tinh Loan trở lại trong con hẻm trước kia mình ở, xuyên qua ngõ nhỏ trở về, vừa đến nhà cô liền đem túi sách trên tay buông xuống, quét tước xung quanh, các vết bẩn ô uế đều được lau sạch.

Sống tại Hạ gia, quá lâu cô không làm qua những chuyện này, ngược lại bây giờ có chút cảm giác mới lạ,  quần quật một hồi cô liền bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Nguyễn Tinh Loan ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, thuận tiện đi rửa mặt, đột nhiên cô nghe bên ngoài có tiếng nói.

Nguyễn Tinh Loan đóng cửa lại, thông qua khe hở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Người ngoài cửa mở miệng hỏi: "Lão đại, nơi này nhiều phòng như vậy, liệu cô ta ở gian phòng nào?"

[EDIT] Giả ngoan - Vô Hà Bất HoanWhere stories live. Discover now