Chương 35

3.9K 171 0
                                    

Về đến nhà, Nha Thiêm lập tức gọi điện tới, hắn lo lắng hỏi thăm, cô từ tốn trở về phòng rồi mới đáp lời.

Giây kế tiếp Nha Thiêm vội vàng lo lắng hỏi: "Tinh Loan, cậu không sao đấy chứ?"

"Tớ không sao."

Nghe thấy giọng điệu Nguyễn Tinh Loan bình thản như vậy, hắn còn tưởng rằng Hao Tử bên kia lại xảy ra chuyện.

Nha Thiêm hỏi cô: "Tinh Loan, trên diễn đàn nhất trung vừa đăng bài về cậu, cậu có thấy qua hay không?"

Nguyễn Tinh Loan không xem bài viết diễn đàn, nhưng từ trong ánh mắt của cả lớp nhìn cô, cô đại khái có thể đoán được Vân Nguyệt đã làm chuyện gì.

Nha Thiên đem toàn bộ nội dung bài đăng thuật lại với cô một lần, sau đó an ủi: "Nhất trung có cái gì đặc biệt hơn người chút, trường học tốt một chút liền có thể tùy tiện xem thường người khác sao. Xuất thân cũng không phải thứ chúng ta có thể quyết định, cậu không có sai. Nếu bọn họ dám khi dễ cậu, cậu liền nói cho tớ biết, tớ cùng Hao Tử tìm người đến giúp cậu báo thù."

Tại trường học cũ, Hao Tử cùng Nha Khiêm thường xuyên ở đánh nhau, bọn họ còn có một ban phái anh em, chí ít có thể che chở cô.

Bây giờ không có bọn họ ở bên cạnh, Nha Thiêm Hao Tử lo lắng cô sẽ bị khi dễ.

Nghe thấy vậy, Nguyễn Tinh Loan thản nhiên nói: "Tớ không sao, các cậu không cần lo lắng."

"Thật không có chuyện?" Hao Tử ở bên cạnh đoạt lấy điện thoại của Nha Thiên,gấp gáp nói.

"Ừ, không có việc gì, có việc tớ sẽ nói với các cậu."

"Vậy thì tốt, cậu nghỉ ngơi sớm một chút."

Cuộc đối thoại vừa dứt, Nguyễn Tinh Loan ngơ ngẩn ngồi tại giường, cô trầm tĩnh nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài.


Cô đối với mấy thứ này sớm đã miễn dịch, sẽ không để ở trong lòng. Mấy ngày nay cô trầm mặc, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Hạ Húc.

Trong lòng cô giống như có một cỗ cảm xúc không thể nào giải thích tựa như đống dây nhợ, quấn thành một mớ hỗn loạn.

Cô nghĩ mãi cũng không rõ loại cảm xúc kỳ kỳ quái quái này là gì, tê tê dại dại , giống như có một dòng điện xẹt thẳng qua người.

Mỗi lần nhìn thấy Hạ Húc, loại phản ứng này trong cô tựa hồ sẽ trở nên càng thêm mãnh liệt.

Đang suy nghĩ lung tung, ngoài cửa đột nhiên có người gõ cửa.

Nguyễn Tinh Loan đi qua, vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy Hạ Húc đứng tại cửa ra vào.

"Có chuyện gì sao?" Cô hỏi.

Hạ Húc nhìn cô một hồi, mở miệng nói: "Tôi muốn nói với cô điều này, chẳng cần biết cô là con gái của ai, trong mắt tôi, cô chính là cô, cô rất tốt, cho nên dù người kia có như thế nào thì cô cũng không có bất cứ mối liên quan, những lời tại trường học cô đừng để vào lòng."

Anh dừng một chút, chậm rãi nói: "Còn có, chuyện đó đã là quá khứ. Hiện tại, tôi sẽ không để bất luận kẻ nào làm tổn thương cô."

Ánh đèn trong phòng hắt lên người, vẻ mặt nữ hài có hơi tái nhợt, cô có chút bất ngờ, ôn nhu nói: "Cảm ơn."

Trông thấy cô rốt cục cũng chịu mở miệng nói với mình, Hạ Húc ngược lại lúc này có chút khẩn trương, lòng bàn tay anh toát ra một tầng mồ hôi rịn.

"Còn có việc sao?" Thanh âm cô gái mềm mại tinh, mở miệng hỏi lại lần nữa.

Hạ Húc chậm rãi bình tĩnh trở lại, anh nhìn cô gái trước mắt, nghiêm túc nói ra: "Lần trước tôi uống chút rượu, nói rất nhiều điều vớ vẩn, hiện tại tôi muốn nghiêm túc nói với cô một lần nữa."

Ngón tay Nguyễn Tinh Loan đột nhiên run rẩy bất giác nắm chặt lấy góc áo của mình, trong lòng cô luống cuống một hồi. Cho nên, anh lần trước nói, những lời đó chỉ là bởi vì anh uống quá nhiều về sau mới...

Nhìn thấy sắc mặt tiểu cô nương đột nhiên trầm xuống, Hạ Húc sợ lại bị cô đuổi đi ra, nắm chặt thời gian nói ra: "Tôi lần trước nói tôi giống như thích cô, lời này không đúng. Tôi hiện tại đặc biệt tỉnh táo muốn nói rằng, tôi thích cô, cảm giác này không giống như là mơ hồ, tôi muốn ở bên cạnh cô chiếu cố cô bảo hộ  cô, nhưng là tôi sẽ không ép buộc. Còn có, cô cũng không thể bởi vì chuyện này mà cố ý trốn tránh tôi, không nói chuyện với tôi."

Mới bắt đầu giọng nói ôn ôn nhu nhu, về sau, chậm rãi biến thành bá đạo.

Nhìn thấy cô vẫn im ắng không lên tiếng, Hạ Húc tự tác chủ trương nói: "Cho nên ngày mai cô không thể bỏ tôi lại, một mình đi tới trường học như hôm nay nữa, có biết không?"

Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu, thoáng nhìn vào ánh mắt trong suốt mà chắc chắn của anh, gật đầu: "Ừ."

Từ gian phòng Tinh Loan ra ngoài, lòng bàn tay Hạ Húc đã ướt đẫm một lớp mồ hôi.

Anh ngang ngược càn rỡ hơn mười năm, vậy mà bây giờ đứng trước mặt một tiểu cô nương lại bị dọa hoảng sợ thành bộ dáng này. Hạ Húc cảm thấy một đời thanh danh của anh, giống như đều bị hủy trong tay của tiểu nha đầu này.

Nhưng lúc nghe thấy cô nói "Ừ", trong lòng anh có chút đắc ý, cảm giác này thật vi diệu.
-
Sáng ngày thứ hai, Nguyễn Tinh Loan quả nhiên không tự mình đi trước, cô ngồi tại cạnh bàn ăn.

[EDIT] Giả ngoan - Vô Hà Bất HoanWhere stories live. Discover now