Chương 19

4.9K 210 15
                                    

Sau khi câu nói vừa dứt, Hạ Húc dường như ý thức lời nói của mình có chút là lạ , giọng có hơi ngập ngừng ——

"Được rồi, không có việc gì."

Vốn dĩ Nguyễn Tinh Loan còn muốn hỏi anh làm sao vậy, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của thiếu niên, cô suy nghĩ một chút vẫn là quên đi, thêm một chuyện chi bằng bằng bớt một chuyện.

Đến ngã ba nơi chiếc xe đang đứng đợi, Hạ Húc cùng Nguyễn Tinh Loan một trước một sau bước lên xe. Ban đêm giờ tan học có rất nhiều người, trời lại tối đen, hẳn sẽ không có ai có thể nhận ra hai người bọn họ.

Rất nhanh lại đến cuối tuần.

Sáng sớm ngày thứ bảy, trong phòng học, Kỷ Tu Trạch nhưu sắp được gải thoát đến nơi liền gào thét om sòm.

"Húc ca, tớ nghe nói phố bên kia có mở một căn nhà ma, nghe đồn rằng rất đáng sợ nha, tớ có một vài bạn bè đã chơi qua, nói có các nữ sinh vào đó đều bị dọa đến phát khóc, ngày mai cậu có muốn cùng đi hay không?"

Hạ Húc gục xuống bàn, không nhẹ không nặng "Ừ" một tiếng.

Dù sao cuối tuần anh cũng không có chuyện gì làm.

Kỷ Tu Trạch thành công đem Hạ Húc lừa gạt, tiếp theo đó quay sang bắt đầu dụ dỗ bạn cùng bàn của chính mình.

"Bà chủ, đi không?"

Hạ Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn cậu một chút: "Cậu gọi lại một câu thử xem?"

Kỷ Tu Trạch cười hì: "Lớp phó đại nhân, đi cùng nhé?"

Hạ Tuyết ưỡn thẳng người, có chút hưởng thụ, sau đó trả lời: "Không đi." Cô không muốn bị mấy thứ đó dọa phát khóc đâu, đến lúc đó thế nào Kỷ Tu Trạch cũng chế giễu cô một phen.

"Hạ Tuyết, đi mà đi mà, dù sao ngày mai cậu cũng không có việc gì làm. Nếu cậu sợ hãi, tớ có thể bảo vệ cậu."

Hạ Tuyết mười phần kiên định: "Không đi, nếu như tớ sợ quá đến phát khóc, chắc chắn cậu sẽ cười tớ cả một học kì."

Kỷ Tu Trạch thề cam đoan: "Không cười cậu, nếu tớ cười, sẽ tùy ý để cậu xử lý tớ như thế nào cũng được, thế nào được không?"

Kỷ Tu Trạch từ trước đến nay da mặt rất dày, Hạ Tuyết bị cậu làm phiền đến đau cả đầu, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Sau đó lại đến Nguyễn Tinh Loan, Kỷ Tu Trạch từng bước từng bước chiến đấu.

Không đợi cậu ra tay, Nguyễn Tinh Loan đã thản nhiên nói: "Tớ đi." Lúc trước Tống Tự đã nói qua, bảo cô nên tiếp xúc với nhiều người một chút, chính cô cũng có thể hiểu được điều này, cô cũng không thể cứ mãi tự tách biệt chính mình với thế giới bên ngoài được, cho nên chưa cần cậu mở lời cô đã đồng ý.

Kỷ Tu Trạch vui vẻ búng tay một cái, tán dương: "Vẫn là tiểu tiên nữ dễ tính."

Hạ Tuyết quay đầu lại hỏi cô: "Tinh Loan, cậu không sợ sao? Lúc trước tớ cũng có nghe nói, tuy rằng đều là nhân viên giả trang thành, nhưng hiệu quả đặc biệt rất chân thực. Hơn nữa những người kia còn thỉnh thoảng sẽ đột nhiên nắm lấy tay hoặc chân của cậu, thật rất đáng sợ ."

[EDIT] Giả ngoan - Vô Hà Bất HoanWhere stories live. Discover now