Chương 22: Tiểu Lê

4.6K 309 14
                                    

Đã rất lâu rồi, Bách Lý Kiêu mới hôn mê lần nữa.

Lần đầu là lúc hắn tám tuổi.

Tám tuổi, là tuổi tác mà tiểu hài tử hoạt bát thích chơi đùa. Nhưng hắn lại ở trong băng thiên tuyết địa luyện công cả ngày lẫn đêm.

Phụ thân hắn, Bách Lý Nhất Hải rất khắc nghiệt với hắn, luyện công cho tới khi cả người cứng đờ mới được ngừng.

Hắn luyện đến kiệt sức, thời tiết giá lạnh mà hắn lại đổ mồ hôi như mưa.

Nhũ mẫu đứng cạnh cửa cầm vạt áo lau nước mắt, vì giáo chủ phân phó nên không dám tiến lên. Chỉ là nhũ mẫu khóc không phải vì giáo chủ vô tình, mà là Bách Lý Kiêu bướng bỉnh.

Bách Lý Nhất Hải bắt hắn luyện công năm canh giờ, hắn tuyệt đối sẽ luyện đúng sáu canh giờ.

Lúc Bách Lý Kiêu còn nhỏ trong lòng luôn xem lời phụ thân nói như thánh chỉ, hắn không chỉ nghiêm khắc chấp hành, mà còn vượt mức chấp hành. Vì hắn biết Bách Lý Nhất Hải kỳ vọng rất cao về hắn.

Thiếu chủ Vô Thượng Phong, sinh ra kế thừa nơi này, sau đó hoàn thành lý tưởng giúp phụ thân thống nhất võ lâm.

Chỉ là dù tâm tính thành thục cũng không ngăn được thiên tính đối với tình mẫu tử.

Lúc hắn nuôi nấng hai con ngựa, nghe Cung thúc nói mẫu thân của hai con ngựa này là hãn huyết thần câu, vì bảo hộ hai đứa nó mà chết ở chiến trường.

Hắn nhớ mẫu thân, hắn chỉ biết mẫu thân chết sau khi sinh hạ hắn, nhưng từ nhỏ hắn chưa từng nghe phụ thân nhắc đến dù chỉ một lần, cũng chưa từng nhìn thấy bức họa của mẫu thân.

Trong lòng xúc động, nhịn không được hỏi Bách Lý Nhất Hải, vì sao trên núi này lại không có bức họa của mẫu thân.

Rõ ràng chỉ là nghi vấn bình thường của người làm nhi tử, Bách Lý Nhất Hải giống như bị thọc một đao, hoàn toàn bạo nộ. Bắt hắn quỳ trên nền tuyết, không nhận sai không thể trở về.

Đó là lần đầu tiên Bách Lý Kiêu phản kháng phụ thân, hắn không hiểu, hắn chỉ hỏi một câu về mẫu thân, sao phụ thân lại tức giận như thế. Hắn quỳ thẳng lưng trên nền tuyết, không nhận sai.

Cứ như vậy quỳ ba ngày ba đêm, cho đến khi thể lực không thể chống đỡ, liền hôn mê bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, hắn hoàn toàn từ bỏ ý niệm hỏi về mẫu thân.

Lần này, hắn bị người đánh trúng huyệt đạo, giống như bị đánh trúng mệnh môn, toàn thân nhũn ra, huyết mạch ngược chiều.

Hắn liều mạng giãy giụa, chỉ có thể trơ mắt nhìn màu đen bao phũ, trước khi tầm mắt che khuất, giống như đang ở trong phòng nhũ mẫu, đèn dầu nhợt nhạt ánh vàng.

Hôn mê suốt ba ngày.

Bên trong căn nhà gỗ nhỏ hẹp, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào trong, bên ngoài cỏ dại đọng sương, chòi non xanh mướt. Cơn gió lưu luyến thổi nhẹ qua thân người đang nằm trên giường.

Bách Lý Kiêu khẽ run hàng mi, đột nhiên mở mắt.

Ánh mắt không hề mê mang, giống như mây đen tạc nứt màn mưa, lạnh lẽo bức người.

[ Hoàn- Đề Cử] Liều Mạng Công Lược Vai ÁcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ