Chương 90: Chuyện không ngờ tới

1.6K 85 21
                                    



Lạc Hoài An đi về phía nhà trọ, Tiêu Sở theo sau một bước cũng không rời, y đi tới trước cửa cũng không nhịn nổi nữa, "Anh còn muốn đi theo tôi tới chừng nào?"

Hắn lúng túng chỉ chỉ căn phòng đối diện phòng của Lạc Hoài An, "Anh thuê phòng ở đây."

Y nhìn cánh cửa đối diện, bỗng có cảm giác như ăn phải ruồi.

Lạc Hoài An mở cửa bước vào, sau đó đóng sầm cửa lại.

Tiêu Sở nhìn cánh cửa bị đóng hồi lâu, không nói lời nào rồi bước vào cánh cửa đối diện.

Hắn đánh giá căn phòng, căn phòng này hắn vừa thuê được, chưa xem lại kỹ càng, căn phòng nhỏ hẹp, thậm chí phải nói là rất đơn sơ.

Tiêu Sở nhíu mày, hắn tưởng 5 triệu đó ít ra cũng giúp Lạc Hoài An phải sống tốt hơn người bình thường chút rồi, nhưng với tình cảnh thế này thì rốt cuộc y đã lấy số tiền kia dùng vào đâu vậy chứ? Tiêu Sở không khỏi nhớ tới người phụ nữ đến quán rượu lúc nãy.

Cả đêm hắn không thể chợp mắt được, ngóng tai lên nghe động tĩnh bên Lạc Hoài An, bên kia ồn ào được một hồi, thì không còn tiếng động nào nữa.

Tiêu Sở mở to hai mắt nhìn trần nhà, một đêm không thể ngủ được.

Lúc mới gặp được Lạc Hoài An, y nộp đơn đến công ty của hắn, hắn đứng sau màn che, nhìn Lạc Hoài An cười nhẹ nhàng, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được. Hắn đã thích Tịch Vân từ lâu, lần đầu gặp được người giống Tịch Vân đến thế, nhịp tim không thể nào không đập nhanh.

Sức khỏe của Tịch Vân không được tốt, nhưng tính tình lại rất ngây thơ tốt bụng, nên hắn chỉ có thể đặt phần tình cảm đó của mình lên người Lạc Hoài An mà thôi, hắn vĩnh viễn cũng không chiếm được Tịch Vân, cũng không mang hi vọng sẽ có được cậu ấy, hắn chỉ hi vọng Tịch Vân sẽ xem hắn như một người anh trai bên cạnh chăm sóc cậu ấy cả đời, như vậy cũng không đến nỗi tệ lắm.

Nhưng càng lúc tiếp xúc với Lạc Hoài An, hắn càng trở nên mê đắm y hơn, mỗi khi bên cạnh Lạc Hoài An, Tịch Vân trong lòng hắn như bị đẩy ra ngoài.

Lạc Hoài An thông minh, xinh đẹp, tuy đôi lúc có những suy nghĩ rất kỳ lạ, nhưng mỗi lần như thế y đều cười đến vui vẻ rực rỡ như ánh nắng mặt trời.

Có đôi khi, y lại làm nũng như một chú mèo con bị thương, vùi mình vào người hắn, rồi hỏi lí nhí: "Anh sẽ mãi mãi bên em chứ?" Khi đó, Lạc Hoài An sẽ mở to đôi mắt trong veo như chú mèo con sợ bị người khác vứt bỏ, làm người ta thương yêu không thôi. Một Lạc Hoài An như thế, thì sao không khiến hắn yêu cho được.

Nếu Tịch Vân không đột nhiên mắc bệnh, nếu y và Tịch Vân không cùng nhóm máu, nếu không cố gắng tìm quả thận phù hợp với Tịch Vân, nếu mạng sống của Tịch Vân không gặp nguy hiểm, thì có lẽ hắn đã vĩnh viễn không để Lạc Hoài An biết được ý định ban đầu của hắn, nếu hắn có thể giấu Lạc Hoài An cả đời, thì có lẽ họ đã có thể hạnh phúc với nhau cả đời này rồi.

Hắn còn nhớ khi hắn buộc phải nói chuyện của Tịch Vân với Lạc Hoài An, lúc đó y như một con nhím bị thương, xù gai lên để tự bảo vệ lấy mình.

Cút, Ông Đây Không Cần Anh NữaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ