Chương 72

10.8K 607 174
                                    

Chương 72

Thiệu Vân An lắc đầu nói. "Ta không tán đồng ý của Khang tiên sinh. Ta cho rằng, làm quan không phải là xuất lực vì nước, càng không phải là điều kiện tiên quyết giúp xã hội phát triển. Điều kiện tiên quyết giúp phát triển xã hội là sức sản xuất, mà khoa học kỹ thuật mới là sức sản xuất lớn nhất."

"Sức sản xuất? Khoa học kỹ thuật?"

Mọi người mạc danh lần đầu tiên nghe thấy từ ngữ mới, cũng cực kỳ hứng thú. Tưởng Khang Ninh là người đầu tiên vội vàng hỏi. "Vân An, ngươi nói rõ ràng, như thế nào là sức sản xuất? Như thế nào là khoa học kỹ thuật?"

Biểu tình Sầm lão cũng nghiêm túc rất nhiều, nhìn chằm chằm Thiệu Vân An.

Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh ngồi xuống, uống miếng nước nhuận cổ, bắt đầu giảng giải.

Thiệu Vân An không dùng góc độ triết học mà giải thích tại sao khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất chính. Theo một cách dễ hiểu, từ thời viễn cổ, cổ nhân dùng dụng cụ bằng đá đến hiện tại, đối với hắn vẫn là cổ nhân, dùng kim loại để sản xuất. Theo nghĩa hẹp, sức sản xuất là khả năng của con người sáng tạo ra tài phú. Mà năng lực tạo ra tài phú được quyết định bởi điều kiện kỹ thuật của xã hội hiện tại.

"Đọc sách, không phải vì thi đậu công danh, đi làm quan, mà là vì mở rộng tầm nhìn, để chúng ta học được cách tự hỏi. Sự phát triển của xã hội, sự phát triển của các công cụ sản xuất, bao gồm cả sự thay đổi của các triều đại, là bởi vì con người biết tự hỏi, chứ không phải vì con người đi làm quan. Cổ nhân dùng đồ đá thì thấy nó quá cồng kềnh, vậy có phải có thứ gì đó dùng tốt hơn cục đá không? Sau đó con người phát hiện ra kim loại, học cách sử dụng kim loại, khiến đời sống trở nên dễ dàng hơn. Con người dùng cuốc xới đất quá vất vả, vậy có cách nào đó giúp cho việc xới đất dễ dàng hơn không? Sau đó liền có người nghĩ ra cách dùng súc vật, phát minh ra lưỡi cày. Xã hội loài người sở dĩ tiến bộ là bởi vì chúng ta biết tự hỏi, bởi vì chúng ta có cái này."

Thiệu Vân An chỉ chỉ đầu mình.

"Sách vở, giúp chúng ta học được nhiều cách khác nhau để tự hỏi. Người không đọc sách, thì chỗ này (đầu) sẽ cứng nhắc như đá, đương nhiên cũng sẽ không tự hỏi. Nhưng không phải người không đọc sách nào cũng không biết tự hỏi, mà người đọc sách thì lại càng biết cách tự hỏi, suy nghĩ có ý thức hơn. Nếu mỗi người học giả đều biết tự hỏi thì nên suy nghĩ làm thế nào để sức sản xuất càng phát triển, làm thế nào để quốc gia càng đi lên, làm thế nào để xã hội ngày càng văn minh chứ không phải làm thế nào để làm quan. Đó mới là hy vọng của quốc gia, của triều đình.

Sĩ nông công thương, nghĩa là mỗi người được phân công khác nhau. Trên triều đình, sĩ phu đương nhiên khi xử lý quốc gia đại sự phải giỏi hơn nông phu, nhưng chưa chắc đã hơn được nông phu khi làm ruộng, chưa chắc đã gieo trồng được hoa màu tốt như nông phu. Một kiến trúc sư có thể hoạ ra kiến trúc đồ tinh mỹ, nhưng nếu không có kiến trúc công đi kiến tạo, cũng chỉ là một bản vẽ tinh mỹ mà thôi. Nhưng chỉ kiến trúc công thôi thì chưa đủ, còn cần vật liệu, vậy vật liệu từ đâu tới? Đương nhiên đòi hỏi phải có người nào đó làm ra vật liệu kiến trúc. Và thương nhân có thể thu gom vật liệu từ mọi nơi về một chỗ, như vậy các vật liệu cần có để làm một tòa kiến trúc mới đảm bảo.

[Edit -Hoàn] HÃN PHU - NeletaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ