Chương 11: Thỏa Mãn Tôi, Tôi Đồng Ý Với Cô

10.8K 145 3
                                    

"Anh đã đồng ý với tôi, không thể nuốt lời." Mắt thấy anh sắp xoay người rời đi, Nhược Tuyết không biết lấy dũng khí từ đâu ra, chạy lên lầu ngăn anh lại. Anh là một người đàn ông phải giữ chữ tín chứ, tại sao có thể lừa gạt một cô gái như cô?

"Tôi không thể nuốt lời sao?" Cô gái nhỏ này lá gan thật sự càng ngày càng lớn. Bởi vì cô kéo vạt áo của mình nên Lương Úy Lâm quay lại nhìn bàn tay nhỏ bé bắt đầu phát run. Rõ ràng là sợ muốn chết, mà còn giả bộ dũng cảm.

"Tôi chỉ muốn trở về một lần. Một lần thôi được không?" Nhược Tuyết thừa nhận, mình không có can đảm nhìn vào mắt anh để nói chuyện. Mặc dù bây giờ cúi thấp đầu như vậy, nhưng khí thế lạnh lẽo mà cưỡng hãn kia cũng đủ để cô sợ đến tim đập mạnh. Anh ta sẽ không làm gì cô chứ?

"Cô nghĩ dùng phương thức gì để mặc cả với tôi?" Đôi môi mỏng cong lên nụ cười lạnh. Mười tám tuổi, thật đúng là lứa tuổi đơn thuần. Lại dám đặt điều kiện với Lương Úy Lâm anh.

A!

Lần trước không phải anh ta nói chỉ cần cô có thể đứng dậy là anh ta đồng ý cho cô về sao giờ anh lại đổi ý? Thuyết phục anh? Anh nói muốn cô thuyết phục anh?

"Không hiểu? Vậy thì trở về chỗ của cô đi, không nên tới đây làm phiền tôi." Anh mới chỉ dùng chút sức một tay đã đẩy được cô ra, nhích chân muốn lên lầu. Hôm nay anh không rảnh để ý đến cô, cũng không có thời gian dạy cô.

"Đừng..." Nhìn anh muốn rời đi, Nhược Tuyết lần thứ hai tiến lên ngăn anh lại, lần này không phải kéo vạt áo, mà ôm eo của anh, cánh tay mảnh khảnh dùng sức ôm thật chặt.

Cô không thể để cho anh đi, cô nhất định phải khiến anh đồng ý với cô. Cho dù phải bỏ ra bất kì giá nào.

Người con gái này, bề ngoài thì nhu nhược, yếu đuối, ai ngờ lá gan so với người khác cũng lớn hơn. Lương Úy Lâm anh sống hai mươi bảy năm chưa từng gặp phải tình huống như vậy, mặc kệ là nam hay nữ đều không dám ngăn cản anh.

Tốt, rất tốt, vô cùng tốt! Chỉ bằng việc này, anh muốn nhìn thử xem cô có thể làm được gì.

"Trở về tắm sạch sẽ, một tiếng sau đến phòng của tôi. Nếu như cô đến chậm một giây thì kết quả cô tự hiểu." Bàn tay thon dài dùng sức kiềm chiếc cằm xinh đẹp của cô, giọng điệu bá đạo không cho người ta được phép cự tuyệt. Anh còn chút chuyện chưa xử lý, chờ anh xử lý xong, ngược lại anh còn muốn cùng cô chơi một trò chơi.

Sau khi lạnh lùng ra lệnh, Lương Úy Lâm không quay đầu lại mà đi về phía thư phòng trên lầu ba.

Sững sờ nhìn bóng lưng của anh rời đi, một phút sau, Nhược Tuyết mới phục hồi tinh thần lại. Anh ta muốn cô đến phòng chờ anh?

Có thể sẽ xảy ra chuyện như lần trước không? Khuôn mặt nhỏ bé trong phút chốc lúc đỏ lúc trắng. Đau đớn như vậy cô phải thừa nhận lần thứ hai sao? Thân thể tuổi mười tám, đối với tình dục có biết bao lạ lẫm, phải ép buộc bản thân đi hầu hạ người đàn ông quen việc dễ làm.

Nhưng cô căn bản không có quyền nói không. Ban đầu là cô đồng ý với giao dịch không có tôn nghiêm này, cho dù cô sợ hoặc không đồng ý cũng không có cách nào khác. Anh, tại sao anh phạm phải lỗi như vậy?

Yêu Hận Triền Miên - Thịnh Hạ Thái ViWhere stories live. Discover now