Cách mạng.

184 17 11
                                    

Gia Định
1/1/1939 âm lịch.

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Có những cuộc chia ly mà ta đâu biết nó đến đột ngột. Và cũng không biết đâu là những cái ôm cuối cùng.

- Trí Tú, đưa cây súng đây, tao treo một thể.
- Nè, treo dùm cảm ơn.

Làm xong Lệ Sa ngồi xuống cạnh Trí Tú đang lột trứng.

- Ủa, mày lột chi mà rổ trứng luộc dữ đa.
- Làm nồi thịt kho chứ chi. Má kêu tao với mày luộc mà đợi mày về lâu quá nên tao luộc luôn.
- Chà, mới đó mà Tết nữa rồi. Hôm qua giao thừa, chúng nó bắn dữ quá. Cố giữ thành phố. Nên hông có để ý hôm qua đêm 30.
- Vậy hôm nay ăn bù nè.

Lệ Sa chợt bầng thần nhớ về năm trước. Cũng ngày giao thừa, mọi người cùng nhau quay quần, gói bánh. Kẻ trên người dưới vui vẻ. Lệ Sa nhớ Thái Anh da diết. Nhớ nồi thịt kho của nàng nấu. Nhớ luôn bữa cơm ngày 30 ấm cúng. Một gia đình trọn vẹn, có cả bà hai Kim, Thế Bảo. Trân Ni. Trí Tú. Có tất cả. Kể cả Dậu.

Lệ Sa lặng người nhìn về nhánh mai chớm nở, vẻ đẹp hoa mai hôm nay sao tràn đầy sự nhớ nhung. Và hơi ấm ấy, rất lâu rồi cô không còn được cảm nhận.

——-

Mọi người trong đơn vị cũng tranh thủ cùng nhau ăn một bữa cơm năm mới. Họ rời xa gia đình vì lí tưởng Cách mạng. Họ gặp nhau ở đây và trở thành một gia đình mới. Nơi có những con người không cùng máu mủ ruột rà nhưng lại cùng lí tưởng, tổ tông nguồn cội Việt Nam.

Trời cũng ngã chiều.
- Lệ Sa, con đem súng về sao.
- Dạ. Hôm qua con tóm được vài tên nên có mấy cây súng về làm vũ trang cho đội.
- Chà, Tú, bạn con tay ngang mà má ngó bộ nó giỏi hơn mày luôn à nghen.

Trí Tú xị mặt mà đẩy tay Lệ Sa. Giận dỗi má mình.

Má Trí Tú cười rồi cũng ra tập cho mấy chiến sĩ mới vô làm quen súng. Nhiều thanh niên yêu nước đi Cách mạng lắm.

Ở ven sông.
- Tú, bộ này giận tao hả. Má mày nói giỡn mà. Tao sao bằng mày.
- Tao hông có để ý chuyện đó.  Tự dưng tao nhìn hai chậu vạn thọ trước trại tao buồn.
- Sao mày buồn, nó nở tươi mà.
- Tao nhớ Trân Ni, gần Tết năm trước, em ấy cũng tặng tao cặp hoa vạn thọ lúc em đến nhà tao ăn cơm. Đó cũng là bữa cơm ngon nhất của hai tao.
- haizzzz, tao cũng không an ủi mày được. Chính tao cũng nhớ Thái Anh đứt ruột. Không biết em ấy sao rồi.

Hai người họ nhìn về đám lục bình đang trôi, cứ tấp vào bờ lại bị nước đẩy đi tiếp. Cũng giống như họ, ngỡ tìm được bến bờ hạnh phúc lại bị đời xô vào cuộc chiến không hồi kết.

———————
Xưởng muối Bạc Liêu.

- Thái Anh, Trân Ni, hai con đừng buồn nữa. Ra thắp cho tụi nó nén nhang kêu hai đứa nó về ăn.
- Dạ.

Thái Anh dùng tay lau đi những giọt nước mắt của mình. Nàng chủ động lau hơn vì không còn ai lau giúp nàng rất lâu rồi.
Trân Ni cầm nén nhang. Trước giờ cô cầm nhang rất nhiều. Nhưng cầm nhang để thắp cho người mình yêu thì cô chưa từng và cô chưa từng nghĩ mình sẽ làm việc này.

Thắp xong, họ ngồi trên mâm cơm. Từ ngày trút bỏ cái danh ông hội đồng ở Đồng Tháp. Họ trở về Bạc Liêu. Vùng đã được giải phóng, an toàn.

[Lichaeng] [ JenSoo] Nam kì Phiêu Lưu KíWhere stories live. Discover now