Chết là hết!

139 13 7
                                    

-Trí Tú à, dường như việc ngu nhất mà mày từng làm đó là làm một vị quan tốt, cao cả làm gì, chính trực làm chi. Mày xem, giờ mày bị đánh máu me thua con chó ghẻ, bọn dân đen có dám vô cứu mày hông.

Phụt****

Trí Tú nhổ một ngụm nước miếng lên mặt nó. Hách nó tức quá, quất liên tiếp sợi dây làm bằng da trâu lên lưng của Trí Tú, vết thương cũ mới nằm chi chít. Máu chưa kịp khô đã rịnh ra vết mới. Trí Tú gục xuống, bên đống rơm. Những con chuột trong tù chạy lại cắn vào chiếc áo tả tơi của Trí Tú, cũng may Tú mặc hai ba lớp áo nên chiếc áo nịt kia vẫn an toàn, đủ sức giấu cho một thân phận. Chỉ tiếc một thân phận khác đã bị bại lộ.



Trước thềm, tên Gác- ni- ê cầm trên tay là giấy tờ mà cả Trí Tú và Trân Ni đã dịch. Hắn tức muốn nổ con mắt. Không biết nội dung dịch đúng không nhưng sao hắn thấy lạ với cái hắn thấy.

Càng xem, nó càng nhăn mặt, trong lòng một nỗi sinh nghi.

- Hách, mày đem cái này điều tra lại, nội dung dịch đúng hay sao. Mày cứ nói là quan lớn sai biểu là mấy thằng đó tự kiểm.
- Dạ.
- Trí Tú, Trân Ni. Hai bây yêu nhau sao.

Hắn rít hơi sâu, đóm lửa thuốc rực lên rồi thành tro rớt xuống mặt đất. Hắn đứng dậy, vứt luôn điếu thuốc, dùng chân giẫm lên điếu thuốc tàn. Mắt hắn lim dim mơ tưởng thân hình Trân Ni trong dầu. Hắn nuốt ngụm nước miếng.



Nhà ông Lạp.

Lệ Sa đã ngồi yên tĩnh trong căn phòng rất lâu.  Cô bỗng thấy có một bất an. Dường như cô cảm nhận, mình không thể cứu Trí Tú kịp vì chính mình trong nay mai sẽ vào cùng Trí Tú.

Thái Anh đang ẩm Thế Bảo ở ngoài vườn chơi. Ông Lạp bước đến.

- Thái Anh, để Thế Bảo cho cha, con vô xem Lệ Sa sao đi.
- Dạ.


Cánh cửa hé mở. Lệ Sa vẫn ngồi đó như bức tượng.
Thái Anh lay nhẹ vai Lệ Sa
- Mình sao thế.
- Chị hổng sao đâu mình.
- Chuyện của Trí Tú...
- Chị có suy nghĩ, nhưng mà cũng hông có cách. Bọn nó là bọn cướp nước, thực dân. Chúng ta chỉ là thương nhân buôn bán.

Thái Anh gục mặt vào ngực Lệ Sa.
- Sao mình thở mạnh thế, mình hồi hộp gì hả.
- Hông, tại chị ở cạnh mình nên tim chị nó đập nhanh.
- Dẻo miệng.
- Thái Anh à, chị yêu em.
- Dả. Câu này chị nói với em trăm lần rồi.
- Chị vẫn muốn nói. Nói tới khi nào em khắc cốt ghi tâm, cho dù chị không còn ở đây em vẫn phải nhớ.
- Sao nay chị ăn nói gì kì vậy đa hay có gì giấu em.

Lệ Sa lắc đầu, từ từ tiến gần Thái Anh. Môi chạm môi với nàng.  Họ hôn nhau, nhưng cuộc ân ái này Thái Anh cảm nhận nó không hạnh phúc nữa, dường như là sự chia li, hay chí ít là báo hiệu một nỗi buồn nào đó.

Lệ Sa ẩm Thái Anh, hai người ngã trên chiếc giường nệm êm ái. Chiếc giường trùng xuống từ từ thì cúc áo của Thái Anh cũng bung như thế.

Đến khi Lệ Sa đặt nụ hôn mình lên ngực nàng, nàng cảm nhận ngực mình ươn ướt. Hình như Lệ Sa khóc. Thái Anh bỗng hướng mắt về chiếc bàn, nơi đó lại có hai lá thư. Lúc nãy nàng không để ý, định đẩy Lệ Sa ra thì không thể kiềm cảm xúc mình với hành động của cô ấy. Nàng nương theo và hòa vào lúc nào không hay.

[Lichaeng] [ JenSoo] Nam kì Phiêu Lưu KíWhere stories live. Discover now