Chương 57

136 3 0
                                    

Dung Hoan ở phòng khách dưới lầu sốt ruột thong dong đi bộ, cô nhìn cửa thư phòng đóng chặt trên lầu, trong lòng cảm giác có ngàn vạn con kiến đang bò, ngực vừa buồn bực vừa lộn xộn.

Ông nội sẽ mắng chú Phó sao? Hay là bọn họ sẽ vì cô mà cãi nhau...

Cô không dám suy nghĩ nhiều, nhưng cô không thể kiểm soát bản thân.

Đúng lúc này, cửa thư phòng mở ra, bóng dáng Phó Tư Diễn hiện ra trong tầm mắt.

Cô lập tức chạy lên lầu, chạy đến trước mặt anh: "Tư Diễn, ông nội nói gì với anh..."

Anh giơ tay xoa đầu cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Lo lắng như vậy làm gì?"

Anh dắt cô xuống lầu, dịu dàng trấn an: "Anh đã nói rồi, Hoan Hoan đừng lo lắng, anh sẽ xử lý xong."

" Vậy ông nội..."
"Ông nói rằng ông muốn nghỉ ngơi, bữa trưa tí nữa ông mới ăn. Em ngoan ngoãn ăn cơm trước, hửm!"
"....Được thôi"

Ăn xong bữa trưa, sâu thẳm trong niềm hạnh phúc của Dung Hoan vẫn là nỗi lo lắng lo âu tiều tụy sâu sắc, cô cùng Hề Phán nhắn tin lên chiếc điện thoại di động, Hề Phán nói : [Hoặc có lẽ cậu tìm một khoảng thời điểm hòa thuận cậu cùng ông nội miễn cưỡng nói chuyện một chút dùng khổ nhục kế để đạt mục tiêu của mình]
Dung Hoan cũng hiểu được, không nên để cho Phó Tư Diễn đi đảm nhận trách nhiệm một mình, cô dù sao cũng nên làm chút gì đó.
Vì thế một lát sau, cô bưng đồ ăn thức uống , đi gõ cánh cửa nơi thư phòng.

Bên trong phòng truyền đến một âm thanh tiếng động nhẹ lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời, cô đẩy cửa ra, di chuyển hướng vào trong, nhìn thấy Dung Khang Đạt đang nhắm mắt trầm tư, ngọn tay vuốt ve cây gậy đầu rồng trong tay.

Cô đặt thức ăn lên bàn ở phía trước, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Ông nội."

Dung Khang Đạt mở mắt ra, Dung Hoan liền nói: "Ông không thể không ăn cơm trưa, ông ăn chút gì đó trước có được không?"

Dung Khang Đạt nhìn cô, một lúc lâu thở dài một tiếng, "Hoan Hoan. "

Trong giọng nói của ông chứa đựng bất đắc dĩ cùng chua xót, lập tức làm nóng hốc mắt Dung Hoan, cô đi qua, nắm lấy tay ông nội, giọng nói nghẹn ngào: "Ông nội, cháu sai rồi, là cháu không nghe lời ông. Nhưng cháu... Thật sự rất thích chú Phó, cháu muốn ở bên chú ấy, cho dù nhiều năm như vậy, cháu vẫn không quên được chú ấy. Chú Phó đối với cháu thật sự rất tốt, tuy rằng tuổi tác của cháu và chú ấy chênh lệch rất nhiều, nhưng ở cùng với chú ấy khiến cháu đặc biệt vui vẻ, cháu cảm thấy nếu cháu bỏ lỡ chú ấy... Không ai làm cho cháu thích nhiều đến như vậy. "    

Cô ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn ông, giọng điệu khẩn cầu: "Ông nội, ông đừng tức giận được không?"

Dung Khang Đạt nhìn cô, lửa giận cũng bị nước mắt này dập tắt, lòng bàn tay đầy nếp nhăn vuốt ve nước mắt trên mặt cô, "Cháu gái ngốc, cái này có cái gì để khóc..."
Dung Khang Đạt là người thân duy nhất trong cuộc đời cô, cô không muốn cuộc hôn nhân của cô không nhận được phước lành của ông. Mà trong lòng ông nội năm xưa mất con, Dung Hoan là cốt nhục duy nhất của ông trên thế giới, đó là nỗi đau đặt ở mãi trong lòng.

Cưng ChiềuWhere stories live. Discover now