Đại não thoái hóa thật rồi, có thể là do kỳ nghỉ hoang phí lần này, hoặc có thể là "bị ngủ" đến ngốc. Nói ra có hơi khoa trương nhưng mấy ngày nay cậu và Lục Hách Dương gần như đã đi đến bước không thể nhìn vào mắt nhau, chỉ cần nhìn nhau thì sẽ rạo rực không biết đủ, dẫn đến cuối cùng chỉ có thể làm một việc.

"Được." Hứa Tắc mang sự xấu hổ của mình lùi lại về phòng.

Còn chưa kịp đợi cậu xoay người, Lục Hách Dương lại nói: "Có thể tắm lại một lần nữa, nếu như em kiên trì yêu cầu."

Câu này làm Hứa Tắc mơ hồ nắm bắt được nội dung chính, cậu dừng lại một lát, thuận lợi rút ra những từ mấu chốt: "Em kiên trì yêu cầu."

Lần này đã thấy rõ Lục Hách Dương đúng là đang cười, anh đặt ly nước xuống, nói: "Nhận được rồi."

Lục Hách Dương ở phòng khách gọi điện thoại, Hứa Tắc làm tổ trong chăn, mặc dù rất mệt nhưng cậu vẫn mở điện thoại lên, sắp xếp lời lẽ thích hợp để xin Hoàng Lệ Linh thêm hai ngày nghỉ phép.

Hoàng Lệ Linh sẽ không nghi ngờ học trò cưng của mình, cái gì ông cũng không hỏi mà đã đồng ý lời xin phép của Hứa Tắc, còn Hứa Tắc lại cảm thấy rất chột dạ, bắt đầu rơi vào cảm giác áy náy sâu sắc.

Nhưng cảm giác áy náy đã bị quăng ra sau đầu sau khi Lục Hách Dương bước vào phòng.

"Còn tưởng em ngủ rồi." Lục Hách Dương đứng ở bên giường, cúi người sờ mặt Hứa Tắc, "Muốn uống nước không?"

Hứa Tắc lắc đầu, Lục Hách Dương tắt đèn bàn rồi lên giường.

Chung giường chung gối mấy ngày rồi mà bọn họ vẫn ngủ rất độc lập với nhau, không có chuyện ôm nhau ngủ. Cách Hứa Tắc thể hiện sự thân mật của mình với Lục Hách Dương là sau khi Lục Hách Dương lên giường và nằm nghiêng về phía cậu, cậu sẽ bất động nhìn sườn mặt của Lục Hách Dương.

"Khi nào thì trở lại viện nghiên cứu?" Lục Hách Dương quay đầu hỏi.

Lúc anh quay mặt sang, Hứa Tắc đã cụp mắt xuống, trả lời: "Lại xin thầy nghỉ phép thêm hai ngày rồi."

"Ừm, chiều mai em thu xếp hành lý một chút, buổi tối—"

Hứa Tắc im lặng lắng nghe, cậu nghĩ chắc là Lục Hách Dương định nói "Buổi tối anh cho người đưa em ra khỏi căn cứ", nếu như là như vậy thì một ngày nghỉ phép thêm đó cũng vô ích rồi, tối mai đã có thể trực tiếp quay lại viện nghiên cứu.

"Buổi tối bọn mình ra ngoài một chuyến." Lục Hách Dương nói.

Khác hẳn với những gì trong tưởng tượng, Hứa Tắc sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên nhớ tới cái lần đã rất lâu về trước nên nhất thời có hơi bất an. Cậu không nhịn được hỏi: "Đi đâu?"

"Đi đến một nơi hơi xa một chút."

Trong lồng ngực nảy sinh một loại cảm giác kỳ lạ, không thoải mái lắm, Hứa Tắc lại nằm thẳng trở lại, điều chỉnh tư thế ngủ để giảm bớt cảm giác khó chịu này. Cậu nhìn tấm rèm với đường nét không rõ ràng bên cạnh, một hồi lâu lại hỏi: "Sau đó thì sao?"

[ĐAM MỸ/HOÀN] Lời muốn nói, trói chẳng đặngWhere stories live. Discover now