Chương 24

3.9K 141 31
                                    

Anh nhìn thấy cả người Số 17 khẽ run lên, sau đó từ từ mở mắt ra, có hơi sững sờ nhìn anh.

Ước chừng khoảng mười giây sau, rốt cuộc Số 17 cũng phản ứng lại, mặt cậu rời khỏi tay Lục Hách Dương, ánh mắt di chuyển cực kỳ chậm chạp.

Cuối cùng, cậu hỏi: "Khi nào?"

Sợ nghe thấy câu trả lời của Lục Hách Dương, cậu tiếp tục nói: "Đã biết từ lâu rồi, có phải không?"

Lục Hách Dương nhìn cậu, vẫn không nói chuyện.

Vậy là do mình đã quá ngu ngốc, cho rằng Lục Hách Dương sẽ không nhận ra giọng nói, pheromone và chuyển động cơ thể giống nhau giữa Hứa Tắc và Số 17. Cậu chỉ luôn cảm thấy Lục Hách Dương hẳn là không có ấn tượng gì về người tên "Hứa Tắc", sẽ không gộp hai người vào làm một.

Hóa ra không phải ai cũng ngu dốt và đần độn như cậu.

Lúc này Hứa Tắc mới chậm chạp cảm nhận được cơn đau trên người, từ ngực, lưng, đến vai trái nơi trước đó vừa bị trật khớp. Thuốc ức chế chỉ có thể ổn định pheromone chứ không thể làm tê liệt cơn đau.

Cậu cũng không biết vì sao đột nhiên cơn đau lại dữ dội đến vậy, thậm chí còn bắt đầu nói chuyện mê sảng với chính mình.

"Tại sao vậy..." Hứa Tắc thấp giọng lẩm bẩm, "Cậu biết từ lâu rồi..."

Nếu đổi thành người khác, Hứa Tắc sẽ cảm thấy đối phương coi mình như một kẻ ngốc mà trêu đùa, nhưng cậu không cho rằng Lục Hách Dương là người như vậy, nhưng cũng nghĩ không thông nguyên nhân vì sao anh lại làm như vậy, nhất thời có hơi khó chịu.

Nghĩ đi nghĩ lại, cho dù Lục Hách Dương thật sự có thái độ như vậy, mình cũng không trách anh được.

Hứa Tắc quay đầu đi, bên cạnh là chiếc gương dài cũ kỹ, cậu nhìn thấy chính mình trong gương, dưới ánh đèn lờ mờ quả thật trông rất không giống người. Bộ dạng nhếch nhác, ngay cả ngũ quan cũng mơ hồ không rõ, đây là những gì mà Lục Hách Dương đang nhìn thấy bây giờ.

Lúng túng quá, Hứa Tắc cúi đầu xuống, thật sự không còn chút sức lực, cậu nói: "Cậu đi trước đi."

Sau đó lại nói tiếp bằng một giọng gần giống như van xin: "Sau này đừng đến đây nữa."

Chưa đợi Lục Hách Dương trả lời, Hứa Tắc đã hoàn toàn nhắm mắt rơi vào hôn mê, người ngã về phía trước, Lục Hách Dương nắm lấy bả vai cậu, đồng thời cửa phòng bị đẩy ra, có mấy alpha đi vào.

Lục Hách Dương quay đầu lại nhìn một alpha mặc áo trắng trong đó, Trác Nghiễn gật đầu đi tới, ngồi xổm bên cạnh Hứa Tắc, kiểm tra trước ngực và sau lưng cậu một lần rồi nói: "Xương không bị gãy, những chỗ khác phải chụp CT mới biết."

Vài alpha còn lại bước tới đặt Hứa Tắc lên cáng. Tiểu Phong vẫn đang đợi ở cửa, nó không biết những alpha này từ đâu đến và làm thế nào mà vào được, tóm lại trông có vẻ rất chuyên nghiệp. Lục Hách Dương cầm cặp của Hứa Tắc trên tay, đi đến trước mặt Tiểu Phong nói: "Hôm nay cảm ơn cậu, tôi đưa Số 17 đến bệnh viện trước."

[ĐAM MỸ/HOÀN] Lời muốn nói, trói chẳng đặngМесто, где живут истории. Откройте их для себя