Phiên ngoại một quận chúa cùng hòa thượng 2

11 1 0
                                    

Kết quả cuối cùng là, hòa thượng một tay bắt lấy một cục đá nhô ra giữa vách đá, một tay ôm Cơ Nhã Tự, hai người treo lửng lơ ở nơi đó hai mặt nhìn nhau.

Nhìn xuống, khoảng cách này nếu té xuống rất có khả năng đứt tay đứt chân, ngó lên trên, khoảng cách cũng rất xa, không có chỗ có thể mượn lực, căn bản không thể bò lên.

Ánh sáng mặt trời mới mọc chiếu trên người ấm áp, nhưng Cơ Nhã Tự chỉ muốn thở dài. Phải nói nàng bây giờ là tự làm bậy không thể sống sao?

"Này, hòa thượng, coi như ta liên lụy ngươi, xin lỗi, ngươi nếu muốn thả ta ra cũng đúng."

"Nữ thí chủ không cần lo lắng, bần tăng sẽ không buông tay. Hơn nữa do động tác của bần tăng vừa rồi mới liên lụy nữ thí chủ ngã xuống, nên xin lỗi phải là bần tăng mới đúng." Tăng nhân trẻ tuổi trong mắt hiền hòa, ngữ khí chân thành tha thiết, giống như thật sự hoàn toàn không có chút bất mãn với nàng.

Cơ Nhã Tự kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, hòa thượng này đầu óc có vấn đề sao, nàng đem hắn nhốt ở trong phòng hai ngày, lại đột nhiên bắt hắn lên ngựa, loại hành vi không thể hiểu được này hắn lại không thèm để ý, hay là các hoà thượng đều có tính tình lấy ơn báo oán?

Nhìn thấy vẻ xin lỗi trên mặt hắn không giống giả vờ, Cơ Nhã Tự lại cảm thấy mình hình như có hơi nghĩ xấu. Nàng cười một chút, cố ý nói: "Hả? Ngươi sẽ không buông ta ra? Nhưng mà ngươi có biết ngươi ôm ta như vậy sẽ làm hỏng danh tiết của ta hay không?" Sau đó không ngoài dự đoán, nàng thấy trên mặt hắn đỏ một mảng, tay ôm nàng cũng không được tự nhiên giật giật.

"Bần tăng là người xuất gia, bất luận nam nữ ở trong mắt bần tăng đều giống nhau."

"Giống nhau sao ngươi còn đỏ mặt?"

"Bần tăng, bần tăng lần đầu tiên ra cửa chùa rèn luyện, trước kia vẫn luôn ở sau núi trong chùa thanh tu, chưa bao giờ tiếp xúc nữ tử quá gần như vậy, cho nên... cho nên..." Hắn thanh âm ong ong, cho nên nửa ngày cũng không nghẹn ra lý do.

"Nói cách khác ta là nữ tử đầu tiên ngươi ôm?" Cơ Nhã Tự bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy eo hắn, làm cho tay hắn nghỉ ngơi một chút, đương nhiên hành động của nàng lại làm hắn cứng đờ, trên mặt đã hồng không nhìn nổi. "Ai nha, tùy tiện ôm con gái, hòa thượng, đây cũng không phải việc làm của người xuất gia."

Đại khái rốt cuộc phát hiện nàng đây là cố ý trêu hắn, hòa thượng không nói nữa. Hắn không nói lời nào Cơ Nhã Tự liền cảm thấy nhàm chán, lại hỏi hắn: "Ta gọi Cơ Nhã Tự, hòa thượng ngươi tên là gì?"

"Bần tăng Văn Tịnh."

"Khuê danh của nữ tử không thể tùy tiện để người biết được, nhưng ngươi đã biết rồi, vậy phải làm sao bây giờ?" Nàng cười không có ý tốt.

"......"

"Ngươi lúc trước sao lại thả đi con chim của ta, kế hoạch của ta đều bị ngươi phá vỡ."

"Vạn vật có linh, mỗi một sinh linh đều trân quý, nếu không tất yếu, không nên tùy ý đùa bỡn." Lúc này Văn Tịnh hòa thượng nói rất nghiêm túc.

"Nhưng đó là con mồi của ta, cũng là đồ vật của ta, ngươi thả mất chính là không hỏi tự lấy, ngươi không cảm thấy mình hẳn nên bồi thường ta?"

Điên Khùng - Phù HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ