Chương 12: Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không

8.7K 682 68
                                    

Chuyển nhà là một việc rất phiền phức, cũng may đồ đạc của Tu Từ nhìn qua không nhiều lắm.

Phó Sinh vốn muốn giúp một tay, nhưng vẻ kháng cự cùng hoảng loạn hiện trên mặt Tu Từ quá rõ ràng, anh tự giác rời khỏi căn phòng nhỏ Tu Từ sinh sống hai năm.

Xa cách lâu như vậy, đứa nhỏ cũng có bí mật, cũng có việc không muốn để anh biết.

Phó Sinh đứng trên hành lang ngắm nhìn phía xa xa, các tầng của tiểu khu cũ rất hẹp, những bức tường trắng qua sự gột rửa của thời gian đều chuyển màu xám đậm, lớp vôi trên mặt còn tróc ra.

Độ cao trên tầng năm cũng không thấy được phong cảnh thú vị gì, bên dưới có bồn hoa hình tròn, giữa bồn hoa có một đại thụ cao ngất ngưởng, cao chừng hai ba tầng.

Dưới bóng cây, rất nhiều người già đang ngồi nói chuyện phiếm, đám trẻ con thì đùa giỡn chơi đuổi bắt.

Một bức tranh đời sống rất sinh động.

Cái tiểu khu này có điểm giống tiểu khu trước đây Tu Từ sống cùng cha mẹ, cái đấy so với cái này còn tồi tàn hơn chút, cũng có một cái cây to như vậy, Tu Từ thích trèo lên mấy cành cây lớn mà ngủ.

Đêm hè năm đấy, Tu Từ dẫn Phó Sinh lên trên hóng gió mát ngủ một đêm, Phó Sinh vì xuất thân gia đình gia giáo, hiếm khi làm ra những chuyện nổi loạn như thế.

Nhưng tối hôm đó anh cãi nhau với mẹ một trận vì chuyện chuyên ngành đại học, bỏ nhà đi mà không biết đi đâu, ma xui quỷ khiến lại gọi cho nhóc tùy tùng của mình một cuộc.

Tu Từ lập tức tới đón anh, nhưng lại không dám dẫn anh về nhà, trên người cũng chẳng có tiền, đành phải tạm chấp nhận dẫn Phó Sinh đến "căn cứ bí mật" của mình ở một đêm.

Sáng hôm sau tỉnh lại, tia nắng vụn vỡ xuyên qua tán cây rơi trên mặt, cảnh tượng thoạt nhìn rất lãng mạn, lại bị vết muỗi cắn trên người phá hủy hoàn toàn.

"Anh Phó... Em dậy rồi."

Thanh âm nhẹ nhàng của đứa nhỏ vang lên phía sau, Phó Sinh nghiền nát điếu thuốc chưa châm trong tay.

Anh quay lại: "Đi thôi."

Phó Sinh không thích xưng hô này, anh Phó còn kì hơn so với gọi thẳng tên anh.

Trong phòng làm việc rất nhiều người gọi anh như vậy, bạn bè của anh cũng thế.

Trước đây Tu Từ hay gọi nhất là hai chữ "Phó Sinh", đôi khi ở trên giường tâm huyết dâng trào sẽ gọi anh hai tiếng anh ơi hoặc chồng ơi, đây cũng là vì tình thú.

Mà khi Tu Từ dùng giọng điệu phô trương uyển chuyển gọi tên Phó Sinh, lại có vẻ thân mật đến lạ.

Hành lý của Tu Từ ít đến bất ngờ, hai cái vali cùng hai thùng carton lớn chính là tất cả đồ dùng sinh hoạt của cậu mấy năm nay.

Phó Sinh xách hai cái vali, Tu Từ ôm thùng carton đi theo, hai người một trước một sau đi xuống cầu thang, toàn bộ hành trình không hề trò chuyện.

Mãi cho đến khi Phó Sinh buông vali mở cốp xe, anh đột nhiên lên tiếng: "Cha mẹ em hiện tại có khỏe không?"

"... Rất tốt." Tu Từ mơ hồ đáp lại.

[Edit] Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi - Miêu Giới Đệ Nhất LỗWhere stories live. Discover now