Chương 259 Thỉnh Giáo

342 25 1
                                    


Bao Cốc đang ngủ say bị động tĩnh của Ngọc Mật nằm trên giường kinh động, nàng cảm giác Ngọc Mật dán chặt vào mình, cho là mình có thói quen một người ngủ chưa lưu chỗ cho Ngọc Mật, vội vàng hướng bên trong xê dịch một chút, kết quả Ngọc Mật không chỉ có dán vào nàng, còn áp trên người nàng che lại môi của nàng, hai tay chạy dọc trên khắp người nàng. Nàng mở mắt ra, thấy cái trán sáng bóng cùng mái tóc rũ xuống của Ngọc Mật.

Ngọc Mật cười khanh khách hỏi: "Tỉnh?"

Bao Cốc trong lòng nói: "Có thể không tỉnh sao?" Nàng đem cánh tay vòng ở cổ Ngọc Mật, hỏi: "Muốn?"

Ngọc Mật trầm trầm mà nói câu: "Không cho phép ngươi cử động." Nàng lại hôn lên môi Bao Cốc.

"Không cho phép ngươi cử động" Bao Cốc bị mấy chữ dọa sợ đến run lập cập, vốn là còn lưu lại ba phần buồn ngủ trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, cả người đều bị dọa sợ đến thanh tỉnh. Cánh tay nàng vừa muốn dùng sức chuẩn bị lật người đem Ngọc Mật đặt ở dưới thân liền bị Ngọc Mật đè hai cổ tay lại, sau đó hai tay của nàng liền bị Khổn Tiên thằng buộc chặt. Bao Cốc kinh hãi run rẩy mà kêu lên: "Đừng!"

Ngọc Mật ngậm vành tai Bao Cốc thấp giọng nói: "Phối hợp chút, nếu không một hồi chịu khổ chịu giày vò cũng là ngươi."

Hơi thở nóng hổi phả vào chỗ mẫn cảm bên tai vừa nhột vừa ngứa, kích thích đến Bao Cốc rụt cổ một cái, trong mắt lại lộ ra kinh hoàng. Nàng nhược nhược mà nói: "Sư tỷ, ta...... ta khí hư lực hạp linh lực khô kiệt, phòng sự không được." Nếu là bình thường nàng tuyệt đối không nguyện thừa nhận, nhưng vào lúc này chỉ cầu Ngọc Mật chịu võng khai một lần a, bằng không dựa vào chút bản lãnh trên giường này của sư tỷ nàng, còn không phải đem nàng chơi đùa chết.

Ngọc Mật chậm rãi nói: "Ta so ra rõ ràng chuyện này ngươi là hao tổn thể lực hơn là hao tổn linh lực."

Bao Cốc nhận mệnh mà nhắm mắt lại, nói: "Sư tỷ, một lát nếu như ta ngủ thiếp đi, đó nhất định là bởi vì ta quá mệt mỏi."

Ngọc Mật nặng nề hừ một tiếng, nói: "Ngủ một ngày một đêm rồi còn mệt nữa?" Thanh âm của nàng mềm nhũn, ôn nhu dụ dỗ nói: "Cũng không thể bởi vì ta một lần không làm tốt liền tước đoạt quyền lợi một đời của ta đi? Trừng phạt này có phải quá nặng không?"

Giọng của Ngọc Mật vốn là rất tốt, lúc này âm thanh kéo dài lộ ra cổ âm mũi đáng yêu mềm mại ý vị khác, mê hoặc đến tâm Bao Cốc cũng tan ra, đâu còn có thể sinh ra nửa điểm kháng cự. Bao Cốc ngẩng đầu lên, ý bảo Ngọc Mật hôn nàng.

Ngọc Mật hôn rất nhẹ nhàng, rất nhu hòa, khe khẽ giống như lông vũ lướt nhẹ qua, giống như hôn trân bảo dễ vỡ vậy.

Nụ hôn tinh tế nhàn nhạt từ từ tháo xuống phòng bị của Bao Cốc, làm nàng không tự chủ được buông lỏng thân thể, trong lúc bất tri bất giác suy nghĩ cuối cùng theo cái hôn êm ái cùng vuốt ve nhẹ nhàng của Ngọc Mật xoay vòng, hô hấp của nàng cũng trở nên đè nén mà trầm trầm kéo dài, thân thể mềm nhũn giống như nằm trên mây vô cùng thoải mái dễ chịu, bên trong cơ thể lại dâng lên một tia khô nóng. Nàng thấp giọng nói: "Sư tỷ, đem y sam ngươi trút bỏ đi."

[BHTT] Ta Vốn Phúc Hậu (Phần 2) - Tuyệt CaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ