[ĐM/EDIT] ĐẾN CẢ NGƯỜI QUÈ CŨ...

Par VanTinhCung

1.9M 169K 36K

Tên gốc: Người què đều bị ta lừa dối đứng lên Tác giả: Hắc Miêu Nghễ Nghễ Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, Trùng s... Plus

Giới thiệu
Chương 2: Tôi không cần đứa con trai này!
Chương 3: Để con gọi hồn ông nội lên
Chương 4: Bị bạo lực học đường
Chương 5: Cố Diệp này mang đến cảm giác hơi u ám
Chương 6: Tôi đã nói đừng có lảng vảng nữa
Chương 7: Đưa tiền! Không có tiền thì khỏi bàn
Chương 8: Tới rồi, bắt cóc kìa
Chương 9: Quỳ xuống, hô bái phục
Chương 10: Lần đầu tiên gặp anh
Chương 11: Chính nghĩa không bao giờ vắng mặt
Chương 12: Thiên đạo luân hồi, ông trời sẽ bỏ qua cho ai
Chương 13: Cứu một tên qua cầu rút ván
Chương 14: Trời đổ mưa, đừng qua cầu
Chương 15: Mệnh huyền nhất tuyến
Chương 16: Thần tới giết thần, quỷ đến diệt quỷ
Chương 17: Tam quan của anh Úc bỗng chốc đổ nát
Chương 18: Vì sao con gái lại như thứ hàng hóa bán đi?
Chương 19: Em trai cung cấp dịch, vụ, tận, cửa
Chương 20: Còn ép nữa là em gọi hồn
Chương 21: Có người muốn cả nhà dì ấy chết hết
Chương 22: Đừng sợ, làm đi!
Chương 23: Cậu ta còn sống à?
Chương 24: Tôi bấm quẻ thấy ông lạnh rồi ha
Chương 25: Anh Úc tới ăn không?
Chương 26: Vì tiền mà bán con gái
Chương 27: Đại chiến cướp dâu
Chương 28: Cô ấy không gả thì ngươi gả!
Chương 29: Trời má ơi, anh tôi bỏ trốn với trai rồi!
Chương 30: Cố Diệp: Em muốn yêu người này!
Chương 31: Quỷ Tướng đại ca, chào anh nhé!
Chương 32: Chạy trần truồng hơn ngàn năm
Chương 33: Đêm tối thăm dò đất quỷ
Chương 34: Vụ tàn sát cực kỳ bi thảm
Chương 35: Hay là thuê khách sạn nhé?
Chương 36: Xu hướng tính dục là cả một vấn đề
Chương 37: Showbiz kích thích quá đi!
Chương 38: Vì gả cho hào môn
Chương 39: Úc Trạch: Cha em thích gì vậy?
Chương 40: Tôi đợi em ấy bốn năm thì có làm sao?
Chương 41: Tết quỷ không đuổi tà ma thì sao gọi là tết quỷ được?
Chương 42: Người Cố gia thì vẫn là người Cố gia
Chương 43: Bạo lực Internet
Chương 44: Trời mới biết là sẽ xảy ra chuyện gì
Chương 45: Có phải giám đốc Úc 'bất lực' rồi không?
Chương 46: Búp bê đáng yêu
Chương 47: Tự mình lộ diện
Chương 48: Con muốn tất cả chúng nó đều phải chết!
Chương 49: Ta chọn tự sát!
Chương 50 : Cứu người cứu quỷ khó cứu tâm
Chương 51: Đừng để hối hận đeo bám cô cả đời này
Chương 52: Cố đại sư 'bị ép' debut.
Chương 53: Lại bắt nạt tui!
Chương 54: Cho anh cơ hội theo đuổi em
Chương 55: Quỷ nhỏ đuổi không đi
Chương 56: Hot mạng 'Tôi không muốn làm loli'
Chương 57: Sau này anh ấy phải để tớ nuôi rồi
Chương 58: Chết rồi lại sống
Chương 59: Thiếu
Chương 60: Anh trai gì ơi, đến đây bàn chuyện nhân sinh đi ~
Chương 61: Một người không còn hơi thở của sự sống
Chương 62 Đứa bé xin giúp đỡ
Chương 63: Trả lại cho em một người ba tốt
Chương 64: Tôi đến gây chuyện nè, mau ra đây đi!
Chương 65: Nhịn không được thì xử lý đi!
Chương 66: Kẻ thù gặp nhau đỏ mặt tía tai
Chương 67: Hot search của Cố đại sư không giảm tẹo nào
Chương 68. Ông đây bước lên con đường mới
Chương 69: Anh trai nhỏ, nhớ tới tìm em nha!
Chương 70 Hoán đổi búp bê trong dân gian
Chương 71 Phong thuỷ giết người
Chương 72 Ngũ quỷ nâng quan
Chương 73 Chú Cố, con muốn chăm sóc Cố Diệp cả đời
Chương 74 Dưới gầm giường nhà tôi có quỷ!
Chương 75: Đơn hàng tử thần đã được gửi
Chương 76: Tra tới tận chân trời
Chương 77: Có nguyên nhân ắt có hậu quả
Chương 78: Có tiền mà không kiếm là đồ khốn kiếp
Chương 79: Không thoát khỏi kiếp đào hoa
Chương 80: Áo của Cố đại sư chịu không nổi
Chương 81: Quả báo í a quả báo
Chương 82: Xe buôn người
Chương 83: Giết hết đám cặn bã này đi
Chương 84: Linh hồn ma nữ gây rắc rối cho đoàn phim
Chương 85: Đi, đi tìm mẹ Úc Trạch của con
Chương 86: Kích thích quá
Chương 87: Sống không bằng một con chim
Chương 88: Anh mà không khóc thì coi như tôi thua
Chương 89: Lòng người khó dò
Chương 90: Chắn đao cho bạn
Chương 91: Nhân tính vặn vẹo
Chương 92: Bọn em thấy cô ấy ở kia
Chương 93: Say rượu loạn tính
Chương 94: Định tình
Chương 95: Người trong cơ thể rốt cuộc là ai?
Chương 96: Bảo vệ con trai hay con gái
Chương 97: Không được thì gọi daddy thôi~
Chương 98: Quỷ môn rộng mở
Chương 99: Quá tội nghiệp
Chương 100: Tiền có thể mua mọi thứ thật sao?
Chương 101: Giày vò, mặc sức giày vò
Chương 102: Á á! Chết hết rồi à!
Chương 103: Đánh chết mày cái thằng cháu này!
Chương 104: Phần mềm diệt virus thương hiệu đại sư Cố
Chương 105: Không sợ tiểu nhân chân chính, chỉ sợ kẻ đạo đức giả
Chương 106: Hỏi quỷ tra án
Chương 107: Con gái của những người khác thì không phải là con người à?
Chương 108: Là vàng thì sẽ sáng lên
Chương109: Một ngày làm ba
Chương 110: Không được, lại cháy nữa
Chương 111: Lại có người tự sát
Chương 112: Ai cũng là kẻ giết người
Chương 113: Anh em tốt là phải đào mộ chung
Chương 114: Ý! Hộp tro cốt của mình đẹp quá đi!
Chương 115: Tôi không giỏi mắng chửi
Chương 116: Bà là gì của anh ấy?
Chương 117: Chúc bà sống lâu trăm tuổi, nửa đời cô độc
Chương 118: Xác ướp công chúa và lịch sử tình cảm hỗn loạn
Chương 119: Công chúa đi thật rồi!
Chương 120: Để Cố Diệp đi quyến rũ nàng
Chương 121: Cố Diệp là người đẹp rắn rết hại nước hại dân
Chương 122: Nhìn một người sống dưới địa ngục
Chương 123: Đây không phải bạo lực gia đình mà là âm mưu giết người!
Chương 124: Em sẽ chiêu hồn
Chương 125: Nghe lời hoặc chết
Chương 126: Nói cho cả thế giới biết rằng anh yêu em
Chương 127: Người yêu từ trong phim bò ra
Chương 128: Tình sử hỗn loạn của công chúa xác ướp
Chương 129: Nghiệt duyên mà, nghiệt duyên!
Chương 130: Thả một cái rắm hại cả đội
Chương 131: Giống như bắt sư huynh cậu
Chương 132: Bách quỷ vây xem thầm khích lệ
Chương 133: Rốt cuộc con có mấy người cha tốt?
Chương 134: Một nhà ba người đi nhảy cầu
Chương 135: Gông xiềng đạo đức nặng đến mức nào?
Chương 136: Đứa bé chịu tội thay ai?
Chương 137: Ông cụ đúng là ông cụ mà!
Chương 138: Sau khi chết xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi
Chương 139: Đến đây nào, chế tạo nào ~
Chương 140: Hôm nay Úc Trạch thật biết cách nói chuyện!
Chương 141: Cố Diệp: Tử thần đi bộ
Chương 142: Ngoại trừ khuôn mặt, em còn có cái gì?
Chương 143: Cố Diệp: Đây là người yêu tôi
Chương 144: Trong thoáng chốc nó trở thành con chó của tôi
Chương 145: Chữa khỏi trăm bệnh
Chương 146: Đào hố và đẩy nó xuống!
Chương 147: Kiếp sau cho mi làm heo mẹ!
Chương 148: Đúng là một trò chơi gia đình hạnh phúc
Chương 149: Thứ mà đại sư Cố sợ nhất
Chương 150: Có những người, tuyệt đối không thể đắc tội
Chương 151: Dùng máu tươi của Cố Diệp, rửa sạch nổi nhục
Chương 152: Một tên cũng không để lại, giết hết!
Chương 153: Cố Diệp mới là con của trời
Chương 154: Trận pháp huyết tanh
Chương 155: Cách chết quỷ dị
Chương 156: Ký tên
Chương 157: Khi một đám người điên ở cùng một chỗ
Chương 158: Sống lại
Chương 159: Đầu đâu rồi? Đầu đâu rồi?
Chương 160: Rốt cuộc kì tích ở đâu?
Chương 161: Một người cũng không thể thiếu
Chương 162: Rốt cuộc là ai?
Chương 163: Mục tiêu của chúng ta là sao trời biển rộng
Chương 164: Hôn sự
Chương 165: Hôn lễ
Chương 166: Kết thúc

Chương 1: Tôi bấm tay tính toán, chị bị cắm sừng rồi

23K 1.3K 245
Par VanTinhCung

Biên tập: Nguyệt Mẫn

Chỉnh sửa: Hiểu Mịch | Đọc kiểm: Red Tea

"Chị xanh như rong biển"

***

Tết vừa hết, thị trấn An Hiền tọa lạc ở phía Tây Bắc thành phố H tổ chức lễ chùa như thường lệ. Mấy ngày nay người lui tới lại càng nhiều hơn ngày thường vì nghe đâu trên trấn có một tiểu thần tiên bói toán giỏi như thần.

Mãi cho đến hơn chín giờ, một chàng trai mười mấy tuổi mới khoan thai đến muộn, lấy từ trong chiếc túi phía trước ra một lá cờ bằng vải viết chữ "xem bói" rồi thảy lên trên bàn, tay cầm ly trà sữa uống thật chậm. Cậu chàng này có một gương mặt tuấn tú, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, hàng lông mi dài, da dẻ trắng bóc, đôi đồng tử sâu hơn người bình thường, vừa đen vừa sáng.

Cậu vừa đến, người vốn đang đi dạo nườm nượp xung quanh lập tức lao vào xếp thành một hàng thật dài.

"Tiểu thần tiên, cậu xem cho tôi với, xem gì cũng được." Một anh trai cao to vạm vỡ, mày rậm mắt to chạy đến lấy lòng, còn chưa kịp ngồi xuống thì Cố Diệp đã phất phất tay: "Đi đi đi, gia đình anh hòa thuận, thân thể khỏe mạnh, có cái gì mà xem chứ?"

Anh trai vừa nghe vậy thì vui vẻ đi mất, hệt như vừa nhặt được một món hời lớn.

"Hừ!" Ngay trong hàng ngũ có một người trẻ tuổi mặc một cây đồ hiệu như hạc giữa bầy gà, trên khuôn mặt đẹp trai tràn ngập sự ghét bỏ, ánh mắt nhìn anh trai nọ như nhìn một thằng ngốc. Không lẽ người trong thôn này có vấn đề về đầu óc à? Như vậy mà cũng tin?

Một cụ ông xếp hàng phía trước nghe thấy gã tặc lưỡi khinh thường bèn quay đầu khuyên một câu: "Nhóc con à đừng vội không tin, anh bạn nhỏ này chính là tiểu thần tiên nổi danh nhất trong mười dặm tám thôn của chúng tôi đấy."

Lúc này, đúng lúc Cố Diệp ngước đầu lên, vừa liếc mắt đã nhìn ra được tướng mạo của chàng trai này, lại nhìn nhìn cô gái đi theo bên cạnh, khóe miệng Cố Diệp không khỏi nhếch lên. Cậu cười cười với gã, có thể cặn bã đến như vậy thì gã đúng là một thiên tài đấy.

Lúc này tên thanh niên mới thấy rõ gương mặt của Cố Diệp, hơi thở lập tức bị nụ cười của cậu làm cho đông cứng ngay tức khắc. Gã vốn chay mặn không kén, có thể đến cái nơi đổ nát như vầy cũng là để cua mấy em gái, không ngờ con trai ở đây còn đẹp hơn cả con gái. Thoạt nhìn tuổi của thằng nhóc lừa đảo này không lớn, Lạc Tuấn Khôn bỗng nảy lên một suy nghĩ, không ngủ được với gái thì chơi đùa với tên này cũng không tồi.

Cố Diệp mới liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của gã, lập tức cảm thấy buồn cười. Có lắm tiền nhiều của đến đâu thì gã lưu manh kia cũng chẳng có cửa đụng đến thân thể mà cậu được trọng sinh vào này. Ở thành phố, Cố gia nổi tiếng giàu có khắp cả nước, do đó cậu vẫn được xem là thiếu gia hàng thật giá thật. Hiện tại cậu ở đây chẳng qua là do bị cha cậu đày tới phạt mà thôi.

Đằng trước lại thêm vài người bị đuổi đi, cuối cùng cũng đến phiên bọn họ. Cô gái khoác cánh tay tên thanh niên mừng rỡ khôn xiết: "Tiểu thần tiên, cậu xem thử cho hai chúng tôi với. Nếu tôi với anh ấy kết hôn thì có thể trăm năm hòa hợp hay không?"

Cố Diệp cầm cốc trà sữa trên bàn, chậm rãi uống từng hớp rồi lấy mã QR của Wechat từ trong túi ra, không hề khách sáo đưa qua.

Tên thanh niên quét mã QR, sau đó ánh mắt gã lại rơi xuống gương mặt của Cố Diệp. Đôi mắt này, chiếc mũi này, chậc chậc. Gã vừa chuyển khoản vừa mỉm cười xáp lại gần: "Tôi có thể thêm luôn Wechat của anh bạn nhỏ không? Hôm nào cần xem phong thủy cho phòng tân hôn thì tôi sẽ tìm cậu nhé."

Cố Diệp nhìn nhìn chuyển khoản trên Wechat, năm vạn.

Cố Diệp vừa ngẩng đầu thì đối phương đã nhướn mày ám chỉ với cậu.

Cô gái bị bỏ rơi bên cạnh kéo tay áo bạn trai, sốt ruột hỏi: "Tuấn Khôn, sao anh lại chuyển nhiều tiền như vậy?"

Lạc Tuấn Khôn nuông chiều đáp: "Có sao đâu em, tiêu tiền cho cục cưng của anh, nhiều ít gì anh cũng đều bằng lòng."

Cô gái nghe thấy thì liếc mắt đưa tình với bạn trai, khuôn mặt đỏ bừng.

Cố Diệp bật cười: "Chị gái bị cắm sừng tóc xanh đến độ sắp hóa thành rong biển rồi. Còn tên khốn này mau cút đi, đừng mang tai vạ đến cho khuê nữ trong sạch nhà người ta nữa."

Một câu hệt như chậu nước lạnh dội vào sự dịu dàng chân thành của hai người.

"Sao cậu lại nói như thế?!" Lạc Tuấn Khôn lập tức nổi nóng, nhận tiền của gã xong là hết nói tiếng người rồi à?

Nét mặt của cô gái đang dần trở nên khó coi. Cô chau mày nén giận hỏi: "Đại sư, có phải cậu nhìn lầm rồi không? Cậu không xem tay, không đoán chữ, làm sao biết bạn trai tôi có tốt hay không?"

Giọng nói Cố Diệp vẫn như trước không nhanh không chậm: "Từ tướng mạo có thể nhìn ra được anh ta chính là tiêu biểu cho hạng người tâm địa bủn xỉn lại còn khắc vợ khắc con. Đuôi lông mày quá ngắn, lông mày mọc lộn xộn, quan hệ với gia đình chắc chắn hay xảy ra mâu thuẫn, cũng không phải là đứa con hiếu thuận gì. Chị đã từng nghe đến 'tộc ăn bám' chưa? Hơn nữa, anh ta là điển hình cho dạng mệnh cách tam trường tam đoản*, ngay sơn căn có màu xanh là điềm báo cho ly hồn. Sau này nếu không tích đức làm nhiều việc thiện, siêu độ cho tốt những đứa trẻ bị anh ta bỏ rơi, thì nhất định không thể sống qua ba mươi sáu tuổi."

*Tam trường tam đoản mệnh cách: Số chết yểu

Sắc mặt của thanh niên chuyển thành xám xịt. Ngoài trời lạnh ngắt thế nhưng hai bên thái dương gã lại đổ một tầng mồ hôi lạnh. Thằng nhóc coi bói này nói hoàn toàn đúng!

Cô gái giận dữ nhìn về phía Cố Diệp: "Cậu là kẻ lừa đảo! Gạt người! Trả lại tiền cho bọn tôi!"

Cố Diệp lắc lắc đầu, người đời đoán mệnh đều muốn nghe lời hay ý đẹp. Người xưa thường nói cuộc đời mỗi người có mười chuyện thì phải đến chín chuyện là không như ý, trên đời này làm gì có nhiều chuyện thuận buồm xuôi gió như vậy? "Từ đây đi ra không quá ba bước, hai anh chị sẽ nhận được một tin nhắn có người đang mang trong mình đứa con cuối cùng của bạn trai chị, nếu đứa nhỏ đó bị phá thì anh ta thật sự sẽ đoạn tử tuyệt tôn."

Cô gái muốn kéo bạn trai mình đi lên cãi cho ra lẽ, không ngờ vừa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của gã reo lên. Cho dù cô không tin nhưng sau khi Cố Diệp nói như vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy hơi khó chịu. Bây giờ lại phát hiện bạn trai mình nhận được tin nhắn, hiển nhiên không kìm nổi tò mò, liếc mắt qua. Không ngờ rằng, cái liếc mắt này đã khiến sắc mặt cô hoàn toàn thay đổi.

Tin nhắn là: [Anh Khôn, em mang thai con của anh rồi, anh vui không?]

Thanh niên nhìn Cố Diệp giống như thấy quỷ, tên thầy bói này chuẩn đến mức làm cho người ta cảm thấy hoảng sợ.

"Lạc Tuấn Khôn! Anh là tên khốn nạn!" Cô gái phản ứng lại, hung hăng tát lên mặt hắn rồi khóc tức tưởi.

Lạc Tuấn Khôn đứng ngây như phỗng, thậm chí bị đánh cũng không kịp phản ứng lại. Tên thầy bói này có thể tính đúng cả chuyện đó, vậy khi nãy vừa nói gã không sống quá ba mươi sáu tuổi là thật sao? Năm nay gã đã hai mươi tám rồi!

Sau cái tát của cô gái, không ít chàng trai trong đám người xông tới, những người này đều là anh trai, anh họ, em họ của cô gái. Nông thôn là một nơi hận không thể nhận hết toàn bộ mọi người là bà con thân thích. Mọi người vừa nhìn thấy em gái mình bị tên khốn nạn lừa bèn đi đến kéo tên cặn bã này đánh cho một trận. Nhân lúc tình thế hỗn loạn, Cố Diệp đứng lên, bắt đầu dọn đồ đạc của mình. Có người thấy cậu định chuồn mất thì vội vàng ngăn lại: "Tiểu thần tiên đừng đi, hôm nay còn sớm lắm, xem thêm hai quẻ nhé."

Cố Diệp lắc đầu cười: "Không được, người nhà của tôi sắp đến nơi rồi. Vừa rồi chính là quẻ cuối cùng của tôi ở đây đấy, tôi phải về nhà thôi."

Lúc này, có một chiếc xe gia đình sa hoa đậu ngay lề đường. Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ từ trên xe bước xuống, bà trang điểm cực kỳ xinh đẹp, bên cạnh có thêm một chàng trai tầm mười lăm mười sáu tuổi. Bà Cố vừa thấy tình huống đó của Cố Diệp, tức giận đến mức trong đầu vang lên tiếng "ong ong". Cậu ba chẳng những không biết hối cải mà còn dám đi làm mấy trò mê tín dị đoan lừa gạt người khác!

Cậu ba nhà họ chính là một nỗi sỉ nhục của giới nhà giàu, vừa hèn nhát vừa ngu xuẩn. Cha cậu tốn không ít tiền để nhét cậu vào một trường chuyên cấp ba, thậm chí mời không ít gia sư đến dạy thêm. Học đến lớp mười hai rồi nhưng kiểm tra toàn đội sổ, bị mấy đứa bắt nạt vơ vét tiền bạc tận nửa năm cũng không dám lên tiếng. Năm ngoái nghỉ không học hành gì, thế là ở nhà nghiên cứu phong thủy mệnh lý gì đó, phòng ngủ bày biện bát quái trận, làm như bày trận thì có thể thi được ấy. Cha cậu tức giận đến mức tăng huyết áp, cho người tống cậu về nông thôn để học hành đàng hoàng và tự mình kiểm điểm lại, lễ mừng năm mới cũng không muốn nhìn thấy cậu.

"Cố Diệp! Ngay cả người cùng quê mà con cũng lừa, chờ xem cha con chỉnh đốn con như thế nào!" Bà Cố hạ giọng, tức giận vo tròn tấm vải bố trên bàn nhét vào trong cái ba lô của cậu, chỉ sợ muộn một chút sẽ bị người khác vạch trần tìm tới cửa tính sổ.

Cố Diệp tỏ ra ngây thơ vô tội: "Nếu cha đánh con thì mẹ sẽ mất đi một đứa con trai đấy. Với lại mẹ cũng có tuổi rồi, mẹ không thể sinh thêm được nữa đâu."

Cố Diệp thật sự không hề đổ oan cho mẹ kế của cậu. Bà Cố xuất thân bình dân, bây giờ có thể lên làm nữ chủ nhân của nhà họ Cố thì chắc chắn dã tâm không tầm thường. Nhưng mà đại gian đại ác thì không có, chẳng qua hoàn cảnh nghèo khó tạo nên tính tham tiền, tính toán nhỏ nhen mà thôi. Đặc biệt sau khi sinh con ruột rồi thì càng suy xét nhiều hơn. Tuy nhiên nguyên thân được bà chăm sóc từ bé nên bà không nỡ đối xử nhẫn tâm với cậu. Vì vậy hầu hết những lời trách móc của bà đều xoay quanh việc cậu không có đầu óc hay tính cách ngang bướng. Bà lợi dụng những điều đó để làm bật lên trí thông minh và sự ngoan ngoãn của con trai mình, cứ tối tối lại thổi gió bên tai khiến nguyên thân bị cha ruột đánh đòn không ít.

Bà Cố sửng sốt khi bị nói thế, lúc này bà mới phát hiện Cố Diệp đã thay đổi không ít, thằng bé hay nói lắp sao mồm mép lại trở nên lưu loát như vậy? Ánh mắt thì sáng sủa không còn đờ đẫn như xưa? Sau khi kịp phản ứng lại thì bà Cố giận tím mặt, ai nói lớn tuổi không thể sinh con chứ?

Cố Diệp rút mấy tờ tiền lẻ khi mua trà sữa từ trong túi ra và một dây năm mươi xu, tất cả đều đưa hết cho bà Cố, vô cùng hiếu thảo: "Con trai mẹ kiếm tiền được rồi nè. Con về nhà mua cho mẹ con gà tẩm bổ nha."

Tay bà Cố nắm mấy đồng tiền, tức giận đến dậm chân.

Sau đó Cố Diệp quay sang nhìn cậu thiếu niên đứng bên cạnh bà Cố. Cậu cười cười, đôi mắt cong cong, ngón tay ngoắc ngoắc thằng bé: "Em tư, lại đây nào!"

Từ nhỏ nguyên chủ đã thiếu mất một phách nên chậm chạp đần độn, cũng không ai chịu chơi với cậu. Thế nhưng đứa em trai này lại không hề chê bai vứt bỏ mà vẫn luôn bám dính lấy cậu, suốt ngày lẽo đẽo theo sau. Có lẽ là do ký ức của nguyên chủ ảnh hưởng nên trong lòng Cố Diệp bỗng trào dâng một cảm giác thân thương đến lạ khi nhìn thấy cậu bé.

Cố Dương thấy anh ba gọi mình, cậu bé hí ha hí hửng chạy tới hệt như một con Alaska to lớn: "Anh ơi, anh biết xem mệnh thật ạ? Sao anh biết được hay vậy?"

Cố Diệp mỉm cười xoa đầu Cố Dương, nói một cách sâu xa: "Đúng rồi. Anh đã bái một cao nhân làm sư phụ, sau này em đừng đi học nữa, đi theo anh đến chân cầu vượt này mở quán. Anh sẽ mang em đi làm giàu, đưa em đến đỉnh cao của đời người!"

Mẹ của nguyên chủ khi sinh xuất huyết quá nhiều, không thể cứu được nên đành buông tay nhân gian. Ông Cố vừa phải lo toan việc buôn bán vừa phải chăm sóc ba đứa nhỏ, thật sự không còn cách nào khác mới cưới Bà Cố. Ba năm sau, Cố Dương ra đời, trong ngôi nhà này thì thân phận của Cố Dương lại rất xấu hổ, thế là Bà Cố bắt đầu suy tính cho con trai mình. Không hiểu sao thằng bé lớn tướng đến vậy nhưng vẫn ngờ nghệch như một đứa bé không biết lo cho bản thân, suốt ngày chỉ thấy nó chơi đùa quậy phá cười ngây ngô. Lực học cũng chẳng ra làm sao, mỗi ngày lẽo đẽo theo anh trai, thế nên quan hệ với các anh cũng không tệ.

Cố Diệp nhìn tướng mạo của nó, đứa nhỏ này là điển hình của người ngốc có cái phúc của người ngốc, học gì cũng không được, cả đời chỉ biết theo sau mấy anh ăn chia hoa hồng rồi hưởng phú quý bình an đến già thôi. Vì thế Cố Diệp mới nói với cậu bé: "Bé con, đừng học, mấy chuyện học hành không hợp với em đâu."

Không ngờ tới Cố Dương tin tưởng vô tư lự, còn thích thú: "Được ạ được ạ! Khi nào thì chúng ta đi vậy anh? Ngày mai đi luôn đi! Em có cần phải mặc áo đạo sĩ rồi giả làm người mù không ạ?"

Bà Cố vừa nghe thấy, trong lòng đã muốn đánh chết Cố Diệp: "Nó vốn cũng có học hành gì đâu, lúc nào cũng chỉ biết chơi bời, con còn dạy nó ăn không ngồi rồi nữa hả?"

Cố Diệp buông tay: "Con nói thật đấy, mà mẹ cũng vậy, sau này mẹ nên hạn chế mặc đồ đỏ đi, càng mặc càng nghèo đấy."

Ngũ hành phân ra kim mộc thủy hỏa thổ, người cũng như vậy, ngũ hành của bà Cố rõ ràng là hệ kim, thiên đình bão mãn*, lỗ tai vuông, mi thanh mục tú, tay nhỏ, eo thon, làn da trắng sáng, loại tướng mạo này sau khi thành niên nhất định là đại phú đại quý, đáng tiếc, bà rất thích màu đỏ. Quần áo, móng tay, màu môi đều là đỏ, đỏ thuộc hỏa mà hỏa khắc kim, từ đó dẫn đến cuộc sống bà giàu có nhưng trong tay không có tiền, tất cả đều phải dựa vào chồng nuôi.

*Thiên đình bão mãn: Vầng trán đầy đặn

"Con..." Bà Cố nghĩ rằng Cố Diệp cố ý chọc tức bà, bèn nghĩ thầm trong bụng về xem cha con dạy con thế nào!

Không hề nhận ra không khí giữa mẹ mình và anh trai hoàn toàn không hòa thuận, Cố Dương nhìn nhìn bên này lại nhìn nhìn bên kia, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Mẹ, anh, hai người đứng ở đây không thấy lạnh hả? Chúng ta về nhà đi."

Bà Cố tức giận vô ích, con không phải là đồ ngốc đấy chứ!

Cố Diệp giơ tay, ý bảo: "Con còn đồ chưa lấy, về nhà cũ trước đi."

Sau khi Cố gia định cư ở thủ đô vẫn luôn hướng về quê cha đất tổ, do đó ở trấn nhỏ nơi quê nhà có một ngôi nhà nhỏ hai tầng, hàng năm cứ đến thanh minh lại trở về cúng bái tổ tiên. Lần này nguyên thân bị đuổi đến đây kiểm điểm, không cẩn thận té ngã một cái lập tức quăng mạng nhỏ đi mất, trùng hợp thân thể này lại cùng tên với cậu. Cố Diệp vừa tỉnh thì phát hiện, nguyên thân mặc dù đoản thọ* nhưng có thể sống thêm nửa năm, sở dĩ chết sớm thế này là do trên người còn lưu lại một luồng sát khí. Cố Diệp nhìn nhìn đầu ngón tay của mình, vừa rồi cậu cũng lấy xuống một loại sát khí hệt như vậy từ trên người của bà Cố và Cố Dương, thậm chí còn nghiêm trọng hơn của nguyên thân này. E rằng gia đình ở thành phố xảy ra chuyện rồi.

*Gốc là Tảo yêu chi dương: cũng có ý nói đến người chết trẻ

Sau khi trở lại nhà cũ, Cố Diệp dẫn Cố Dương đến phòng khách, khuôn mặt ngay thẳng nói với đứa em trai: "Thấy không, đây đều là giang sơn mà anh trai em đã gầy dựng nên, chúng ta phải gặt lấy những chiến lợi phẩm này rồi đem về nhà."

Trên tường toàn bộ đều là cờ thi đua! Có lớn có nhỏ, đủ loại!

"Quao, anh ba đỉnh quá! Anh giỏi giống anh cả với anh hai vậy!" Cố Dương xiết tay kinh ngạc, ngay thời khắc này hình tượng anh ba trong lòng nhóc lập tức cao tới mười tám mét.

Bà Cố bị tụt lại phía sau vừa bước vào đã nghe phải câu này, tức giận hít sâu một hơi, hai thằng nghiệp chướng này! Nếu mang mấy thứ đấy về nhà thì chắc chắn Cố Diệp sẽ bị cha cậu đánh gãy chân!

Continuer la Lecture

Vous Aimerez Aussi

203K 23K 127
Tên khác: Tiểu ngọt A ai không thích đâu Tác giả: Yêu Rượu Mơ Nhất (Tối Ái Mai Tử Tửu) Tình trạng bản gốc: Hoàn thành (104 chương chính văn + 38 phiê...
8.4K 623 16
Thể loại: đam mỹ, võng phối, hơi ác nhỏ nhen về sau ôn nhu công x tự bế thụ, ấm áp nhẹ nhàng, HE. Edit: Muối | Tình trạng: Hoàn.. chưa beta... - Văn...
275K 15.7K 87
Đang beta Quyển 2: Từ chương 201- 259+ PN Tác giả: Lân Tiềm Edit: Dang8229384 Thể loại: Đam mỹ, ABO, tương lai, nhân ngư, gương vỡ lại lành, niên hạ...
349K 34.2K 62
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, ABO, Vườn trường, 1×1 Độ dài: 58 chương + 4 ngoại truyện Nguồn convert + raw: wikidich.com, Tr...