#78: Giấy chứng nhận đầu tiên

Bắt đầu từ đầu
                                    

Quý Trì nhướng mày, có lẽ đây là cách tốt khả thi hiện giờ, ít nhất, hai người so một vẫn hơn.

Tuy nhiên, cậu xách xắn ống quần, ngồi xuống bờ cỏ ven hồ cười tủm tỉm đáp: "Vì sao phải hợp tác với cậu, tạo đối thủ cạnh tranh cho đồng đội nhà tôi sao?"

"Đầu óc mày có vấn đề thật đấy hả!" Nhất Thiên Bằng tức không nhẹ: "Đồng đội quan trọng hay tiền đồ của mày quan trọng! Mày không sợ bị loại à!"

Quý Trì mắt điếc tai ngơ, nhàn nhã ngồi bên hồ.

Tuy cậu thật sự không muốn bị loại, dù sao cũng đã kiên trì đến tận giờ, ai lại đồng ý kiếm củi ba năm thiêu một giờ chứ!

Nhưng so với điều này, bất kỳ ai trong nhóm cũng có tư cách ở lại hơn. Lâu nay bọn họ không so đo việc bị mình kéo chân sau, giờ là lúc phải báo đáp.

Nhất Thiên Bằng tiếp tục tẩy não Quý Trì: "Mày nhìn đi, ngay cả cái thằng què kia cũng có thể ở lại, vị trí nó đang ngồi vốn dĩ thuộc về mày."

"Ê Nhất Thiên Bằng, có phải cậu rất ghét tôi không." Quý Trì bỗng nhiên chặn miệng hắn, "Rõ ràng lúc nhỏ chúng ta là những người bạn tốt nhất, bắt đầu từ khi nào cậu lại ghét tôi như vậy?"

Nhất Thiên Bằng cắn môi, con rắn độc ghen ghét chiếm cứ dưới đáy lòng lại bắt đầu phun trào.

Đúng vậy, tôi chán ghét cậu.

Loại người ngu ngốc mà trong túi lại có tiền tiêu vặt dùng mãi không hết, có thể hào phóng mời cơm đứa ăn không đủ no như hắn ăn đến mức no căng.

Dù hắn có chăm chỉ nỗ lực thế nào, tương lai cũng chỉ có thể làm công cho loại đại thiếu gia ngốc nghếch như Quý Trì.

Đó là phân chia giai cấp, là ngưỡng cửa hắn vĩnh viễn không thể vượt qua.

Tự ti về xuất thân khiến Nhất Thiên Bằng luôn muốn chèn ép Quý Trì, muốn cậu phải xấu hổ trước mặt hắn, từ đó sinh ra một sự sảng khoái vặn vẹo.

Nhất Thiên Bằng không quan tâm đến Quý Trì nữa, nỗ lực khua mái chèo, chèo đến giữa dòng.

Nhóm Ôn Niệm Niệm là nhóm đầu tiên cập bờ.

Lục Hành không kinh ngạc với kết quả này. Bởi vì phần thi cuối cùng chính là cần sự hợp tác giữa các thành viên mới có thể vượt qua, cũng cho đám học sinh thích tác chiến một mình một bài học nho nhỏ.

Thành viên trong nhóm, không phải lúc cần thì gọi đến giúp đỡ, bất lợi thì một chân đá văng.

Bất kỳ lúc nào, đã thành một đội thì phải hỗ trợ lẫn nhau, nâng đỡ lẫn nhau đi đến cuối cùng.

Chẳng qua Lục Hành không ngờ, tổ Ôn Niệm Niệm lại có thể dành được thắng lợi.

Dù sao tổ bọn họ cũng có một học sinh tàn tật, trừ phi tranh thủ được thời gian giải đề bù cho việc vượt chướng ngại vật.

Hắn biết đề nào cũng là cấp bậc năm sao, hơn nữa càng gần đến cuối độ khó càng tăng. Yêu cầu bộ não thông minh cỡ nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ như vậy.

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ ThấpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ