#75: Vui chơi

1.1K 57 4
                                    

Beta:Trích Tiên

Đặng Tử Huyên nói không lại Giang Dữ, đỏ mặt nhìn về phía Lục Hành: "Thầy, em thật sự không biết tổ chức tranh tài như vậy có ý nghĩa gì nữa!"

Lục Hành nhíu mày, không nghĩ tới ân oán giữa học sinh mà mình nằm không cũng trúng đạn.

"Thầy để chúng em tạo thành đội, bồi dưỡng tinh thần đoàn kết hợp tác. Thế nhưng tha thứ em nói thẳng, cạnh tranh trước mặt, hoàn toàn chả có đoàn kết gì cả, thứ có... chỉ là ích kỷ mà thôi."

Bất mãn nhìn đội vừa đẩy cô ta ra, phẫn uất nói: "Những cái gọi là học sinh xuất sắc cũng sợ mình bị loại, đẩy kẻ yếu ra cản đạn để bản thân bình yên vô sự, thật quá hèn hạ."

Đội trưởng đội cô ta cũng là một nữ sinh, khoanh tay lạnh lùng nhìn Đặng Tử Huyên: "Yếu còn bày đặt lý luận, cậu yếu thì cả thế giới này phải nhường cậu chắc, thi đua vốn dĩ tàn khốc, yếu bị loại đầu tiên, mạnh thì ở đến cuối cùng, ai dám nói một câu không đúng."

Lục Hành xua tay, duy trì trật tự: "Được rồi, chớ ồn ào."

Ngắm gương mặt tức giận lại ơn ức của Đặng Tử Huyên, nhìn một lượt các bạn học chung quanh, trên mặt bọn họ có mê mang, có tiếc nuối, cũng có không cam lòng.

Lục Hành cao giọng hỏi: "Các em thi tuyển cả nước để vào đại học Duyên Tân, tham gia tập huấn với mục đích là gì?"

"Đương nhiên là ở lại cuối cùng, cầm được giấy chứng nhận tốt nghiệp!"

Lại hỏi: "Vì sao muốn cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp."

"Cái này còn cần hỏi sao, giấy chứng nhận tốt nghiệp chẳng khác nào giấy thông hành trường học thế giới!"

Cầm giấy chứng nhận, không chỉ thừa điểm thi đại học, về sau xin học trường nước ngoài cũng sẽ được thêm điểm cộng.

Lục Hành gật đầu tiếp tục: "Cuộc sống có đường tắt, ai mà chẳng muốn đi? Các em cảm thấy một tháng ở khu tập huấn có thể giúp bản thân bớt gian khổ lúc thi đại học, tương lai có thể sớm cầm giấy thông hành? Những học sinh mang suy nghĩ này, hiện tại có thể rời đi."

Các bạn học không nói một lời, mắt mở to mờ mịt nhìn Lục Hành.

Lục Hành lắc đầu, nói ra: "Cuộc thi thật sự mới bắt đầu, các loại cạnh tranh sau bày cũng sẽ ngày càng kịch liệt, nếu bây giờ không chịu được, thầy chỉ có thể nói rõ, các em không có tư cách cầm giấy thông hành."

Đặng Tử Huyên đỏ mặt, đứng ở cuối phòng học xấu hổ vô cùng.

Dựa vào may mắn đặt chân tới khu tập huấn, ban đầu coi như nhờ vận may đi, gia nhập đội giỏi, nói không chừng có thể đục nước béo cò đi đến cuối cùng.

Một lời của Lục Hành đã đánh tan tâm tư nhỏ của cô ta.

"Xã hội này, quốc gia này, thật sự đang cần nhân tài trụ cột, tuyệt đối không chỉ cần thành tích ưu tú, đầu óc thông minh." Lục Hành càng nói, cảm xúc càng kích động: "Cũng không phải những người ỷ có chút thông minh mà đùa nghịch, không phải lúc nguy nan đẩy người khác ra bảo vệ bản thân."

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ ThấpOn viuen les histories. Descobreix ara