Đôi mắt Ôn Khả Nhi đỏ đỏ, khóe mắt điểm lệ quang: "Là tôi không tốt, là tôi quá ngu ngốc."

"Tiểu thư nào như thế, so với đứa ngốc vô dụng kia giỏi hơn nhiều, mấy năm nay chú Ôn dì Diệp đều yêu thích cô hơn mà!"

Ôn Khả Nhi lấy khăn giấy xoa xoa nước mắt, đầy bụng ủy khuất, nhu nhược đáng thương.

Vu Li lại tiếp tục: "Tiểu thư, em biết tâm sự của cô, nhưng mà cô cứ yên tâm đi, tuy chú Ôn và bác Giang đã có quyết định, nhưng em tin tưởng, người cậu Giang Dữ thích nhất định là tiểu thư!"

"Thật vậy chăng?"

Ôn Khả Nhi nhìn phía Vu Li: "Em dựa vào cái gì kết luận."

"Cô thuần khiết thiện lương, lại không có tính tiểu thư đỏng đảnh, được tất cả bọn tôi yêu quý! Huống chi là cậu Giang Dữ kia!"

Ôn Khả Nhi im lặng, cô ta biết, người hầu thích mình vì đều xuất thân tầng dưới chót mà thôi, nhưng Giang Dữ... thật sự không chuẩn.

Đặc biệt hôm nay khi nói ra những lời như vậy, rõ ràng là để ý sự danh giá.

"Tiểu thư đừng sầu khổ, nếu Giang Dữ không thích cô cũng tuyệt đối không thích kẻ ngu dốt, cô nhìn xem, ngu như vậy, ngốc như vậy, có cái gì để người ta thích đâu."

"Tiểu thư tốt hơn người kia nhiều!"

Ôn Niệm Niệm cầm ly nước, bình tĩnh đi vào phòng bếp, gợn sóng bất kinh đáp thay: "Tiểu thư bỏ đi, ngu ngốc không đáng để người ta thích, cô đánh giá chủ nhân mình thế sao?"

Vu Li thấy Ôn Niệm Niệm bỗng dưng xuất hiện sợ tới mức suýt ngã, nhưng rất nhanh ả đã bình tĩnh trốn ra sau Ôn Khả Nhi.

"Trả lời đi, cô đánh giá tôi như vậy?"

Hai mắt Ôn Niệm Niệm nhìn chằm chằm Vu Li, không có ý tứ buông tha.

Vu Li trông Ôn Niệm Niệm, lại ngóng Ôn Khả Nhi đang che trước mặt mình, trong lòng lập tức có quyết định, cô ta muốn đứng cạnh Ôn Khả Nhi.

"Đúng vậy! Lời tôi... tôi nói là thật, cô vốn chính là như vậy!"

Ôn Niệm Niệm ngồi xuống, từ trên cao nhìn Vu Li.

"Nhớ kỹ thân phận của mình, nơi này là Ôn gia, từ khi nào đến lượt một người hầu như cô đánh giá?"

Sắc mặt Vu Li đỏ bừng, cực kỳ chính đáng nói: "Tiểu thư Khả Nhi chưa bao giờ coi chúng tôi là người hầu, cô ấy tôn trọng chúng tôi, yêu quý chúng tôi! Khả Nhi mới là đại tiểu thư Ôn gia được mọi người tán thành!"

Ôn Niệm Niệm cười lạnh một tiếng:  "Đó là vì cô ta với các người... vốn giống nhau."

Lời vừa nói ra, sắc mặt Ôn Khả Nhi đột biến.

Ôn Niệm Niệm đã thành công chọc tới chỗ mẫn cảm nhất.

Vu Li hình như không cảm thấy những lời này có vấn đề gì, cô ta căm giận nhìn Ôn Niệm Niệm: "Tôi biết, cô luôn khinh thường chúng tôi, khinh thường tiểu thư Khả Nhi."

"Một người hầu thì có gì khiến tôi để ý mà khinh thường?"

Vu Li bỗng câm nín, không biết đáp lại như thế nào.

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấpजहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें