CHƯƠNG 43: BỊ BẮT CÓC

3.8K 168 155
                                    

Sáng hôm sau khi Hoàng Thiên Ngạo thức dậy liền nhìn thấy một đôi mắt đen lay láy đang nhìn mình. Quả thật y trong quá khứ cũng chưa bao giờ ngủ đến quên trời quên đất như vậy, thậm chí người bên cạnh nhiều lần vuốt ve mặt mình nhưng vẫn không hề hay biết.

Hiện tại sức lực đã vô cùng yếu ớt. Hoàng Thiên Ngạo từ một kẻ mạnh nhất, bị hàn khí hành hạ phải dùng đến nội lực để cân bằng. Y rất nhiều lần cứu Tư Hàn, truyền công lực cho Ngụy Trình, còn vài lần bị đả thương. Hiện tại toàn thân đều vô cùng mệt mỏi. Tùy tình huống đều có thể đóng băng toàn bộ cơ thể giống như ngày hôm qua.

Hiện tại còn mười lăm ngày nữa Hứa Tư Hàn sẽ rời khỏi phương Đông. Biết đâu đây cũng chính là khoảng thời gian bên nhau cuối cùng của hai người bọn họ thì sao?

Cho nên y vừa luyến tiếc, vừa không muốn đứa trẻ này phải chìm đắm trong đau khổ, vì vậy y quyết định thừa nhận phần tình cảm này, coi như cho hắn chút kỷ niệm nếu hai người mãi mãi không còn ở bên cạnh nhau được nữa.

"Không ngủ?"

Hoàng Thiên Ngạo vừa nói vừa vòng tay ôm lấy eo Tư Hàn, khẽ cúi đầu hôn một cái vào gáy hắn rồi nhắm mắt lại. Tư Hàn liền cười cười.

"Ta nhìn người cả đêm."

"Đau?"

Hoàng Thiên Ngạo vẫn ít nói đến đáng thương như vậy. Những lời nói của y đôi khi hắn phải dốc tâm suy nghĩ mới hiểu hết được ý nghĩa trong lời nói đó.

"Không có... ta chỉ muốn nhìn thấy người, sợ thức dậy thì không còn thấy nữa..."

Hắn vừa nói vừa có chút rầu rĩ. Hoàng Thiên Ngạo liền miết ngón tay lên quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt của Tư Hàn.

"Ta ở đây!"

Hứa Tư Hàn liền ôm chặt tấm lưng to lớn của y, miệng cười thật tươi nhìn y.

"Sư phụ!"

"Hửm?"

"Người thay đổi rồi!"

Tư Hàn vừa nói vừa cười cười, nghiêng người dụi dụi đầu vào ngực Hoàng Thiên Ngạo, nỉ non.

"Trước đây ta nói cái gì cũng chỉ nói một mình, hỏi có nhiều lúc người cũng không thèm trả lời. Hiện tại ta nói gì thì người cũng đều trả lời. Ta cảm thấy rất vui vẻ!"

Hoàng Thiên Ngạo không nghĩ rằng mình giống như lời Tư Hàn nói, bất quá y cũng không lên tiếng, chỉ im lìm ôm chặt hắn.

"Sư phụ..."

"Hửm?"

"Người không gạt ta chứ?"

Tư Hàn bỗng dưng hỏi một câu làm bàn tay đang vuốt ve mái tóc hắn cũng ngừng lại. Hoàng Thiên Ngạo giương đôi mắt không chút cảm xúc nhìn hắn. Tư Hàn liền rũ mắt.

"Chuyện đêm qua... chuyện về lệ long thạch, thật sự sư phụ không gạt ta chứ?"

Hoàng Thiên Ngạo không trả lời câu hỏi của hắn, đến khi Tư Hàn tưởng rằng sẽ không có đáp án thì bất giác y khàn khàn giọng.

"Nếu ngươi không tin thì không cần phải đi!"

Y nói xong ánh mắt có chút trầm xuống. Nhìn thấy y như vậy tâm tư Tư Hàn liền trở nên gấp gáp.

HỎA PHỤNG HOÀNG (BOYLOVE)Unde poveștirile trăiesc. Descoperă acum