Chương 3

3.1K 178 7
                                    

Tiêu Hải được Quý Cần nhắc nhở như vậy cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, quả thật hôm nay ông ta uống hơi nhiều, suýt thì quên chuyện chính.

Ho khan mấy cái xong, Tiêu Hải nói đến chuyện mà ông ta gọi là chuyện chính: Sắp tới trong nhà định sửa sang lại, muốn người con đã đi làm là Tiêu Dĩ Thư có thể bỏ chút sức lực ra.

Thật ra thì cũng chính là tiền, Tiêu Hải vừa mở miệng đã đòi năm vạn.

Tiêu Dĩ Thư cũng phải tức quá mà cười lại, cậu đi làm còn chưa được hai năm, trước đây tiền lương ở chỗ làm cũ chỉ là hai nghìn, bây giờ thì là năm nghìn, tiền thuê nhà ở ngoài cũng như chi phí sinh hoạt đều cần đến tiền, người nhà của cậu đâu phải không biết.

Sau khi đi làm, bao nhiêu tiền lương và tiền thưởng cộng lại tất cả cũng mới được sáu, bảy vạn, mỗi lần về nhà đều phải có túi lớn túi nhỏ, mặt khác còn phải cho tiền, hơn nữa bình thường mình cũng phải chi tiêu, cho dù có tích góp đến mức nào cũng không có đủ năm vạn.

Tiêu Dĩ Thư càng kiên định hơn, tuyệt đối cậu sẽ không để người nhà biết quan hệ của cậu và Lê Cẩn, mình không có tiền mà lúc nào cũng bị nghĩ đến thế này, Lê Cẩn nhiều tiền như vậy, không biết những người này biết được sẽ gây sức ép tới mức nào nữa.

"Ba, ba cũng biết tiền lương của con, con mới chuyển chỗ làm chưa được bao lâu, vả lại bình thường cũng phải chi tiêu nhiều, trong tay không hề có tiền." Tâm tình Tiêu Dĩ Thư cực kỳ bất ổn, cậu nhớ tới những lời mà Quách Phân Phương nói lúc mới về, căn nhà này sẽ nhanh chóng được sang tên, không phải cậu muốn có căn nhà này, nhưng thật không thể ngờ trước khi sang tên mấy người này còn bắt cậu trả tiền. Đây là cha ruột sao? Thiên vị đến độ không còn phân biệt được gì nữa! "Không phải căn nhà vẫn đang rất tốt sao, sao đột nhiên muốn sửa sang lại?"

Sau đó Tiêu Dĩ Thư mới biết rốt cuộc là có chuyện gì. Thì ra Tiêu Trí Huy có bạn gái học cùng trường, nhà cô gái kia có vẻ khá có tiền, hai người yêu đương cũng rất được, nói là đợi đến khi tốt nghiệp xong sẽ kết hôn. Tiêu Trí Huy nói nghỉ hè sẽ đưa bạn gái về ra mắt người nhà, nhà bạn gái giàu có, nhưng nhà của Tiêu gia thì đã cũ, sợ đối phương không thích, nên muốn sửa sang lại một chút.

Thật ra Tiêu Hải chỉ nói một phần, sự việc căn bản không hề đơn giản như vậy. Đúng là nhà cô gái kia có điều kiện rất tốt, có nhà riêng có xe riêng, cho nên cũng hy vọng con gái mình tìm được một người có nhà có xe, không được thì tối thiểu cũng phải có nhà riêng. Tiêu Trí Huy thì không có gì hết, vì thế Quý Cần xúi giục bảo Tiêu Hải sang tên căn nhà này. Xưa nay Tiêu Hải rất yêu thương cậu con trai này, làm gì có chuyện không đồng ý, ngoài ra còn muốn lấy tiền sửa nhà từ Tiêu Dĩ Thư, không thì bạn gái của con trai đến đây thấy nhà cũ kỹ, nhà bọn họ sẽ chẳng còn mặt mũi nào.

Tiêu Hải đã nghĩ xong xuôi tất cả, ông ta vất vả nuôi Tiêu Dĩ Thư lớn thế này, hiện giờ cậu đã đi làm kiếm được tiền, đền ơn cả nhà cũng là đương nhiên, ông ta là cha tất nhiên chả có gì phải áy náy cả, không thì nuôi cậu lớn làm gì.

Thế nhưng đối với con trai nhỏ, ông ta hoàn toàn mang dáng vẻ khác, dáng vẻ của một người cha hiền từ, cũng hoàn toàn không hề thấy có vấn đề gì. Ông ta luôn không thích con trai cả Tiêu Dĩ Thư này, không hiểu sao đứa trẻ này không thể thân thiết với ông ta nổi, ông ta nhìn thôi cũng thấy phiền, nếu trong nhà không có chuyện gì, ông ta chưa bao giờ biết gọi điện thoại quan tâm hỏi han con trai cả là gì.

Tất nhiên chuyện sang tên hiện tại không thể nói cho Tiêu Dĩ Thư biết, tuy rằng sau này chắc chắn Tiêu Dĩ Thư sẽ biết, nhưng bây giờ thì không thể nói, không thì làm sao mà lấy được tiền từ cậu để sửa lại nhà. Trong mắt người Tiêu gia, Tiêu Dĩ Thư là bánh bao, nhưng không phải thằng ngốc, nếu biết mình không có được nhà lại còn phải bỏ tiền ra, chỉ cần là người có đầu óc một chút đều không làm việc này.

Bọn họ đều không biết, Tiêu Dĩ Thư đã biết được chuyện sang tên căn nhà. Đó là do một lần Tiêu Hải uống rượu cùng hàng xóm, không cẩn thận nên đã lỡ miệng nói hết ra, hiện giờ chỉ cần mọi người hơi bát quái một chút là biết cả.

Quý Cần thì dùng cách khác để biểu đạt, bà ta cau mày buồn rầu nói: "Tiểu Thư à, cũng tại trong nhà không còn cách nào khác cả, con xem thử xem có thể vay mượn của đồng nghiệp không, bao giờ trong nhà có tiền sẽ trả cho con."

Tiêu Hải nghe xong thì phát hỏa: "Tôi nuôi nó lớn thế này, giờ hỏi nó ít tiền mà còn phải trả? Nó là con tôi, chẳng lẽ còn muốn làm chủ nợ của tôi?"

"Nói gì thế, Tiểu Thư là người như vậy à?" Quý Cần có vẻ trách cứ Tiêu Hải, sau đó lại nói với Tiêu Dĩ Thư. "Con đừng nghe ba con nói linh tinh, ông ấy cứ uống nhiều là như vậy. Mẹ biết Tiểu Thư rất ngoan, trong nhà đang gặp khó khăn, con có thể giúp một chút không? Ba con hồ đồ, con đừng để ý đến ông ấy."

Tiêu Dĩ Thư cười lạnh trong lòng, Quý Cần luôn luôn thể hiện một vẻ bề ngoài rất khá, phối hợp với Tiêu Hải để một người đóng vai chính diện một người đóng vai phản diện, người ngoài không hiểu rõ nguyên do có lẽ nghe xong cũng sẽ oán giận cậu không hiểu chuyện mất.

"Ba, con thật sự không có tiền, những lần trước ba muốn con cho tiền, không có lần nào con không cho. Con mới đi làm một thời gian ngắn như vậy, lấy đâu ra nhiều tiền như thế." Tiêu Dĩ Thư đâu có ngu ngốc, những lần trước cho tiền và lần này cho tiền không hề có bản chất giống nhau, trước kia còn có thể coi như hiếu kính ba mình, nhưng cậu không có lý do gì phải trả tiền cho Tiêu Trí Huy, có cho tiền thì thằng nhóc kia cũng không biết ơn cậu, có khi còn cười nhạo sau lưng cậu cũng nên.

"Vậy thì hỏi vay đồng nghiệp một ít, cũng không nhiều nhặn gì, sau một thời gian trả cho bọn họ là được." Tiêu Hải cảm thấy ý của Quý Cần rất hay. Chờ đến khi tiền nằm trong tay rồi, thì còn cái gì mà trả hay không trả chứ, ba hỏi con trai ít tiền, lại còn phải trả? Nhất định sẽ bị người ta cười rụng răng!

Haizzz! Bề ngoài Tiêu Dĩ Thư vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì cười lạnh liên tục, thật đúng là một ý rất hay, bảo cậu vay tiền để sửa lại nhà cho Tiêu Trí Huy, xong rồi cậu còn phải trả tiền, quả nhiên thủ đoạn của Quý Cần bao giờ cũng lợi hại nhất. Tiêu Hải chính là một khẩu súng, chĩa vào đâu sẽ bắn đúng chỗ đó, cũng vì vậy mà hồi nhỏ mình đã phải chịu không ít thiệt thòi mà.

"Ba, ba cũng biết con đấy, không bao giờ đi vay tiền của người khác. Con vừa mới chuyển chỗ làm, nếu vay tiền đồng nghiệp sẽ có ảnh hưởng không tốt, hơn nữa mọi người cũng không thân quen nhau lắm, có lẽ họ không cho con vay đâu, năm vạn không phải con số nhỏ." Tiêu Dĩ Thư quyết đoán bác bỏ đề nghị của Quý Cần. Bình thường hay đòi tiền trong tay cậu thì thôi đi, giờ còn muốn cậu làm loại chuyện y như coi tiền như rác, cậu bị người nhà căm ghét đến mức độ nào đây, mệt cho bọn họ nghĩ ra được!

Tiêu Hải thấy Tiêu Dĩ Thư từ chối đương nhiên là không vui, vừa định nổi nóng thì Quý Cần lại lên tiếng. Bà âu sầu hỏi Tiêu Dĩ Thư: "Vậy Tiểu Thư, bây giờ con có bao nhiêu tiền trong người, bao nhiêu cũng được, còn lại mẹ sẽ thử vay đồng nghiệp xem." Quý Cần làm kế toán, có điều không phải là đơn vị lớn gì, chỉ là làm kế toán ký hợp đồng trong nhà ăn của một trường trung học gần đây, công việc rất đơn giản, lương một tháng là hai nghìn rưỡi, là một công việc vô cùng nhàn hạ. Tiêu Hải là chủ nhiệm phân xưởng trong một xí nghiệp tư nhân, tiền lương một tháng là bốn nghìn hai.

"Tiền lương mới phát tháng này con đã dùng để mua rượu và thuốc lá, trong người chỉ có một hai nghìn." Tiêu Dĩ Thư định giả nghèo đến cùng, trong người chỉ còn một hai nghìn, cậu còn phải ăn cơm nữa, nếu hai người này còn muốn đòi cậu, vậy thì thật sự không còn gì để nói.

Tiêu Hải định nói gì đó, có điều bị Quý Cần đẩy nên thôi, cũng không thể cãi nhau thành ra bế tắc với con trai được. Trước đây chỉ cần ông ta mở miệng, dù thế nào con trai cũng cho tiền, lần này không cho có lẽ là thật sự không có, nếu thật sự không muốn cho thì hôm nay sao có thể mua nhiều đồ về thế này.

Tiêu Hải càng nghĩ càng cảm thấy có lý, thật ra cũng không phải trong nhà không có tiền, tiền để sửa sang lại thì vẫn đủ, có điều số tiền đó đều là để dùng cho đám cưới sau này của Tiêu Trí Huy, ông ta không nỡ dùng.

Thôi bỏ đi, chờ tháng sau con trai được phát lương rồi nói tiếp, cứ dùng tiền trong nhà đã, đến lúc đó thì nói là tiền đi vay, chẳng lẽ lúc ấy con trai lại không bỏ tiền ra để trả giúp sao?

Trong lòng tính toán kỹ càng xong, Tiêu Hải cũng không làm khó Tiêu Dĩ Thư nữa, cùng với Quý Cần nói mấy câu quan tâm giả bộ xong rồi kết thúc đề tài này.

Kế hoạch yêu chồng của tổng tài bá đạoWhere stories live. Discover now