Ep 45: Tìm thấy Ngô Thế Huân

Start from the beginning
                                    

 Cậu trầm ngâm một lúc, sau đó nhàn nhạt lên tiếng:

- Tiểu Bảo 

- Tiểu Bảo??? Cái tên rất dễ thương, nhưng hình như là tên của bé trai

- Cháu cảm nhận được bé con là con trai

 Bà Trần nhìn cậu rồi bật cười ha hả. Bà có thể nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của Ngô Thế Huân tràn ngập sự yêu thương. Có lẽ đứa con này rất quan trọng đối với cậu, là hạnh phúc nhỏ nhoi còn sót lại của cậu.

 Giá như người đàn ông mà cậu yêu có thể bên cạnh cậu lúc này thì hạnh phúc ấy sẽ được nhân đôi lên gấp 10 thậm chí là 100, 1000 lần.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 Sáng hôm sau, như thường lệ Ngô Thế Huân mang hàng đến giao cho cửa hàng quà lưu niệm. Sau đó, cậu đến một cửa hàng tạp hóa để mua sữa, đã đến lúc bé con cần uống sữa rồi.

- Bán cho cháu ...

 Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc vest đen đứng trước cửa hàng tạp hóa mà Ngô Thế Huân vừa bước vào, mắt hắn theo dõi từng cử động của cậu rồi gọi điện thoại cho ai đó.

- Chủ tịch, đã tìm được chủ tịch phu nhân

- Là nơi nào???

- Ngôi làng Buraemi, Icheon. Có cần tôi đón cậu ấy về không, chủ tịch???

- Đừng vội, trước hết hãy tìm nơi em ấy đang ở rồi báo cho tôi biết

- Đã rõ

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 Biệt thự Hàm Huân

- Đã tìm được Thế Huân rồi

- Sao??? Đã tìm được

 Trương Nghệ Hưng bật dậy từ ghế sofa. Ngô Thế Huân đã mất tích hai tháng nay, có lục tung cả Hàn Quốc cũng không thể tìm thấy cậu khiến cho Nghệ Hưng ngày đêm lo lắng, ăn ngủ không yên, quầng thâm trên mắt cũng rõ ràng hơn.

- Em ấy ở làng Buraemi, Icheon

- Em tới đón cậu ấy về

 Trương Nghệ Hưng vội vội vàng vàng bước đi, cũng may Ngô Diệc Phàm kéo lại kịp nếu không cậu đã bay tới Icheon luôn rồi.

- Cứ để Lộc Hàm đi, chúng ta còn chuyện cần giải quyết, em nhớ chứ???

 Phải, là chuyện của Lâm Như. Cô ta vẫn nằng nặc nói đứa con đó là của Lộc Hàm, mỗi lần nhìn thấy ả ta Trương Nghệ Hưng lại tức điên lên, hận không thể xé xác ả ra thành từng mảnh.

- Diệc Phàm, anh giúp em giải quyết việc đó. Em sẽ tự đến đó đón bà xã nhỏ của em về.

- Được

 Bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói chanh chua của Lâm Như:

- Lộc Hàm, anh tìm cậu ta về rồi bỏ rơi mẹ con em phải không. Anh ... đồ vô trách nhiệm.

- Câm miệng

 Trương Nghệ Hưng đứng bên cạnh, cảm thấy tức giận thay cho Lộc Hàm. Cậu ném cho Lâm Như một cái nhìn sắc lạnh.

- Cậu là cái thá gì mà bắt tôi không được nói. Lộc Hàm là ba của đứa nhỏ, anh ấy phải cho tôi danh phận để bù lại những thương tổn mà tôi phải gánh chịu. Chỉ có tôi mới xứng đáng làm Lộc phu nhân chứ không phải là thằng nhóc chỉ biết nằm dưới thân rên rỉ dụ dỗ đàn ông - Ngô Thế Huân.

 Cháttt

 Âm thanh chói tai ấy vang lên làm cho tất cả rơi vào thinh lặng. Một cái tát tay mà Lộc Hàm ban cho Lâm Như khiến Trương Nghệ Hưng mát lòng mát dạ. 

- Anh ... Anh đánh em, Lộc Hàm anh dám đánh em

- Cô không đủ tư cách để phỉ báng Thế Huân. Nói cho cô biết, Lộc Hàm tôi suốt đời chỉ yêu Ngô Thế Huân

 Trước kia là do anh ngu ngốc nghĩ rằng bản thân vẫn còn yêu Lâm Như nên mới khiến Thế Huân lâm vào khổ sở. Đến khi nhận ra thì cậu đã rời đi, một chút dấu tích cũng không thấy. Để bây giờ nghe tin đã tìm được cậu, lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

- Anh yêu nó, vậy còn em thì sao, còn đứa con của chúng ta thì sao, nó sắp chào đời rồi

 Lâm Như khóc nức nở, đưa tay lên ôm lấy cái bụng lớn. Một câu "Con của chúng ta", hai câu "Con của chúng ta",  cô luôn lấy đứa nhỏ ra để uy hiếp Lộc Hàm. 

 Tay anh nắm chặt thành quyền, đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào Lâm Như, chỉ một câu cũng đủ làm cho cô run sợ:

- Tôi muốn xét nghiệm ADN

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 Định qua thi mới viết tiếp mà thấy mọi người trông đợi quá nên viết luôn hôm nay.

 Ta đang suy nghĩ không biết có nên viết phiên ngoại hay không??? 

 Cho xíu ý kiến nha!!!

 Với lại vote chap trước ít quá, làm ta hụt hẫng không muốn đăng chap mới

#Lê_Quỳnh_Anh

[HanHun] Hạnh Phúc Của Anh Mang Tên Ngô Thế HuânWhere stories live. Discover now