Chương 57: Ẩn số

4.4K 91 0
                                    

Chương 57: Ẩn số

Đau đớn kia, càng thêm nghiêm trọng, ánh trăng làm tầm mắt Phong Phi Duyệt mờ mịt, bàn tay nắm cổ nam tử, đột ngột thu lại, "Là ngươi?"

Thất Duệ thế nhưng chỉ cười, đáy đầm tĩnh mịch, trong trẻo mà lại có phần đùa bỡn, hắn không thừa nhận, mà lại, càng không hề phủ nhận. Thái độ mập mờ như vậy, quả thật có thể khiến người sống bị ép đến phát điên.

"Cô cho rằng là ai?" Nam tử hỏi ngược lại, vẻ mặt vô vị.

"Không được cười!" Kiếm trong tay Phong Phi Duyệt chỉa thẳng vào cổ họng hắn, "Ta thật sự muốn, cứ như thế này chảy khô máu của ngươi."

"Tất nhiên, nhưng cô sẽ không làm." Thất Duệ bình thản dị thường, "Trừ phi các người không muốn sống sót ra khỏi Lạc Thành."

Ngữ khí của hắn, mặc dù có ý châm chọc, nhưng cũng không phải nói đùa, Phong Phi Duyệt nhìn chằm chằm gò má hắn, lo lắng hạ mũi chân rơi xuống tường thành, "Trong vòng ba ngày, không được đánh chủ ý lên Lạc Thành."

Thời gian ba ngày, đủ cho bọn họ trở lại hoàng cung, đủ để Lạc Thành giữ vững phòng thủ.

Giọng điệu như vậy, cũng không phải đang nói điều kiện, rõ ràng, chính là giọng ra lệnh, vẻ mặt Thất Duệ lộ ra chút khó coi, lại ngoài dự đoán của mọi người đáp ứng chắc nịch, "Được."

Phong Phi Duyệt có chút ngạc nhiên, thấy Mạch Thần Lại ở phía dưới hướng phía mình gật đầu, "Quân tử nhất ngôn, ta tin ngươi sẽ không đổi ý." Nàng bạo gan đánh cược một lần, bởi vì, cho dù hắn có đổi ý, mình căn bản cũng không có đường khác để chọn.

Kiếm trong tay rời khỏi cổ hắn, nam tử xoay người, cùng nàng hai bên mặt đối mặt, trường bào ám sắc, đem cả người hắn kéo ra thon dài thẳng tắp, giơ tay trái phủ lên cần cổ mình, giữa ngón tay, chất lỏng ấm nóng vẫn còn đang chảy ra không ngừng, "Lần sau nếu còn để ta gặp được, ta liền muốn cả người cô!" (Ồ, đe dọa kìa!!!)

Người con gái nhếch môi, cười lạnh một tiếng, bộ dạng kinh bỉ toàn bộ hiện hết lên trên mặt, nàng có thể làm như không biết, nhưng, dù sao cũng là người đầu tiên cùng nàng phát sinh quan hệ, "Nói ta biết, người đêm đó, là ngươi sao?"

Thanh âm của hai người, so với đám người phía dưới thành mà nói, dường như cực kỳ mơ hồ, Phong Phi Duyệt cố ý đè thấp, Cô Dạ Kiết chỉ nhìn thấy môi anh đào của nàng lúc đóng lúc mở.

Thất Duệ gảy sợi tóc rơi trên trán ra, đôi con ngươi diêm dúa mị hoặc quét qua đám người, một cái liếc mắt, làm cô gái trước mặt xao động, tên nam nhân này, quá mức tà giáo, không cẩn thận một cái, sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.

Hắn vẫn không nói lời nào, ánh mắt như vậy, khiến Phong Phi Duyệt hận không thể xông lên trực tiếp bóp chết hắn cho xong. Tay nắm nhuyễn kiếm, càng lúc càng lạnh, cổ tay đã bắt đầu cứng ngắc, còn tiếp tục nữa, sợ là đến kiếm cũng cầm không nổi. Thầm vận nội lực, nàng tung người một cái, liền từ trên tường thành nhảy xuống.

Khoảng cách vài bước, trở lại bên cạnh Cô Dạ Kiết, nam tử nhìn vạt áo trước ngực nàng bị đẩy ra, sắc mặt lạnh tới cực điểm. Hai tay Thi tiệp dư bắt lấy tay áo của hắn, thấy Phong Phi Duyệt bình an trở lại, trái tim theo đó yên định, nhìn nàng nhoẻn miệng cười.

DỤ QUÂN HOAN - THÁNH YÊUWhere stories live. Discover now