Chương 10: Yếu thế

Bắt đầu từ đầu
                                    

Quân Duyệt, không trách được, bị gọi là Duyệt Nhi.

Theo nút thắt cuối cùng quấn lên, Quân Ẩn thu tay lại, cầm lấy băng vải bên cạnh lau sạch sẽ máu tươi trên tay, "Tất nhiên, cô cũng có thể lựa chọn, nhưng mà, cô phải hiểu, dưới chân Lạc Thành, cho dù cô có thể chắp cánh mà chạy, kết quả cuối cùng, cũng chỉ có thể nữ nô trong lao tù, làm trò vui dưới thân đàn ông."

Tình cảnh hôm nay, Phong Phi Duyệt rõ hơn bất kỳ ai khác, cô mím môi, trong lòng thầm tính toán, ngoài miệng cũng liền đáp ứng tạm thời.

Quân Ẩn nghe vậy, ý cười trong mắt thêm đậm, chỉ là một thân phận khác của Duyệt Nhi kia, hắn tạm thời dấu trong lòng. Chờ trở lại Quân gia, cô tự nhiên sẽ biết.

Phong Phi Duyệt đem tay áo rơi xuống một bên kéo lên, tay kia thì muốn cài cúc áo lại, thử mấy lần, vẫn là uổng công. Khẽ kéo vạt áo trước, liền bị một bàn tay đỡ lấy. Quân Ẩn áp người lên trước đem ánh nến chặn lại sau lưng, gương mặt tuấn tú cúi xuống, hai mắt khẽ nheo lại.

Lông mi nồng đậm, mắt phượng khẽ chớp, Phong Phi Duyệt đưa tay chắn trước ngực, chi kín nhu mì kiều diễm. Mà nam tử lại dừng động tác trên tay, xòe bàn tay to lớn, liền kéo tay của cô xuống.

Cô không dám lộn xộn nữa, hơi thở của Quân Ẩn, đã nóng rực, ngón tay thon dài ở trên nút thắt một đường đi thẳng lên, hướng đến cần cổ trắng nõn của cô, lắc đầu cười nhẹ, "Thật muốn cô."

Thình lình bật ra một câu nói, khiến Phong Phi Duyệt ngay lập tức há hốc cái miệng nhỏ nhắn, cô nhíu đôi mày thanh tú, liền kéo tay của Quân Ẩn ra, "Băng bó xong rồi, đi ra đi."

"Như vậy là được rồi?" Quân Ẩn nhìn bàn tay bị đẩy ra, ý cười trên mặt dần dần chuyển thành cợt nhả, duỗi tay phải một cái, liền rơi vào sau cổ Phong Phi Duyệt, năm ngón tay khẽ cong, một phát liền áp cô về phía mình.

"Á..." Miệng vết thương, giống như bị rách ra lại, người đàn ông này bị làm sao vậy, càng lúc càng thô lỗ, "Đừng quên, thời thời khắc khắc tự nhắc nhở thân phận của cô." Phong Phi Duyệt ương ngạnh chống hai mắt nhìn lại Quân Ẩn, nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, chỉ là khẽ hất cằm lên, quật cường nghênh đón.

"A... trước mặt kẻ khác, cô là muội muội của ta, nhưng mà vào buổi tối..." Tay Quân Ẩn rơi lên trên cần cổ cô, lướt xuống lưng của Phong Phi Duyệt, siết chặt vuốt ve, "cô chính là nô lệ trên giường của ta."

'Pặc', cô vung mạnh bả vai một cái, hất tay của Quân Ẩn ra, nơi nào đó trên thân thể, bị xé rách lần nữa, "Nhưng tôi lại không thấy hứng thú."

Hai người nhìn nhau chòng chọc, Phong Phi Duyệt lạnh mặt xuống mang theo vài phần cảnh cáo, cô sấn lên phía trước, khỏa lệ nốt ruồi dưới mắt, xinh đẹp mị hoặc, "Yếu thế, cũng là một loại cường thế, nhưng nếu anh cứ bức tôi đến ranh giới cuối cùng, tôi cũng sẽ không kiên trì nữa. Nô lệ trên giường, hừ, chữ nô trong đó, Phong Phi Duyệt tôi tự do lười biếng quen rồi, nếu vì mạng sống mà hèn mọn khuất phục dưới thân đàn ông, vậy, ngay cả bản thân tôi cũng sẽ xem thường mình, nam hoan nữ ái, tôi quyết không bài xích, nhưng muốn hai bên tình nguyện, phải theo quy tắc trò chơi."

Quân Ẩn nghe vậy, thần sắc không vui nhíu mày, nhìn vẻ ngạo nghễ trên gương mặt cô gái, lần nữa gặng hỏi, "Phong Phi Duyệt?"

Cô cũng không chịu yếu thế, ngang ngạnh tiến lên, "Sai, từ giờ khắc này, chính là Quân Duyệt."

"Tốt," Nam tử hào sảng bật cười, thế nhưng sau một khắc thình lình vươn tay ra một phát bắt lấy cái cằm Phong Phi Duyệt, tuấn nhan đè xuống, cô chỉ cảm thấy con ngươi lóe lên, đôi môi nóng rực liền đè xuống.

Đầu lưỡi cạy răng của cô ra, một tay Quân Ẩn đè chặt sau gáy Phong Phi Duyệt, ấm nóng quấn quít, khiến cô đột nhiên hoàn hồn, khẽ mở miệng một cái liền cắn xuống. Đôi mắt nam tử mở lớn thoáng qua tia bỡn cợt, lui người lại, thừa dịp cô thở dốc lại dùng sức đè xuống lần nữa.

Lúc này, Phong Phi Duyệt lại cắn chặt răng, dù thế nào cũng không cho hắn tiến vào. Quân Ẩn cũng không nôn nóng, từng chút từng chút hôn hít cánh môi của cô, kiên nhẫn mà ưu nhã, vẻ mặt như vậy, thậm chí mang theo hương vị tiếc nuối.

"A...."

Nếu thật sự nghĩ như vậy, thì đã sai lầm mười phần. Đôi con ngươi của Phong Phi Duyệt quét qua nhìn thấy bàn tay của hắn rơi lên trên miệng vết thương của mình, đau đến toát mồ hôi lạnh đầy người.

Mà Quân Ẩn, lại khẽ cong cánh môi, thừa dịp cô hé miệng, lại lần nữa chui vào trong. Đầu lưỡi còn lưu lại dư hương, gần như mỗi một tấc đều liếm hôn, Phong Phi Duyệt chỉ cảm thấy không thở theo kịp, cô gấp rút vươn hai tay, giữ cổ của hắn, cướng ép mình tránh ra, "Đủ rồi chứ!"

"Không đủ," Trong giọng nói, mang theo vài phần khản đặc, Quân Ẩn một tay lôi kéo eo lưng của cô, mạnh mẽ đè cô ngã xuống giường, "Ta muốn, nhiều hơn."

Phong Phi Duyệt nhìn gương mặt anh tuấn kia, khẽ cau mày, liền âm thầm cười cợt, "Anh một người mạnh khỏe, thích kẻ mang theo vết thương sao?"

Quân Ấn chống khủy tay hai bên người cô, vươn tay đem sợi tóc mất trật tự của cô gẩy ra sau gáy, "Người ta muốn, không một ai chạy thoát được."

Không mảy may để tâm như thế này vô tình tạo thành ý tứ ái muối, Phong Phi Duyệt khẽ lắc đầu, sức nặng trên người, chầm chậm đè ép lần nữa, cô vươn tay ngăn cản, "Nhưng mà tôi không thích, đau."

Quân Ẩn nhìn vẻ mặt vô vị của cô, đưa tay lôi kéo vòng hoa tai trên lỗ tai của cô, "Ta sẽ kiềm chế nhẹ một chút."

Một câu nói, không biết là thật hay giả. Phong Phi Duyệt chống một tay lên, lại âm thầm đem đau đớn nuốt vào trong bụng, cô ngồi dậy, đưa tay rơi lên trên vai Quân Ẩn, "Đợi sau khi vết thương của tôi lành, dù sao chỉ ở ngay Quân gia, cũng chạy không thoát."

Nhìn máu tươi trước ngực cô lại tràn ra, hắn đứng dậy, cầm băng vải bên cạnh băng bó lại lần nữa, "Nhớ kỹ, lời cô nói hôm nay."

Đôi con ngươi đen bóng tràn ngập thâm ý nhìn chằm chằm miệng vết thương của cô, nếu không phải hắn thấy gương mặt này của cô hữu dụng, hắn đã sớm cưỡng bức cô, nữ nhân, Quân Ẩn hắn trước giờ chưa hề quan tâm đến cảm thụ của họ.

"Sáng sớm ngày mai, chúng ta liền lên đường về nhà," Quân Ẩn đem đồ đặt lại chỗ cũ, nói với Phong Phi Duyệt trên giường, "ta nghĩ, chắc hẳn cô không dám chạy loạn nữa, đúng chứ?"

***

Chương 11: Ai vui sướng

Chipchip: Chài ơi, mới có mười chap đã có cảnh nóng rầu, chậc chậc!!! Nàng nào yếu tim thì né chương sau nhóa :>>


DỤ QUÂN HOAN - THÁNH YÊUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ