Chương 375: Mùa trước giải đấu

971 128 23
                                    

Chương 375: Mùa trước giải đấu

Edit: Jiang

Sau khi chào hỏi Bạch Liễu, Phương Điểm nhìn về Đỗ Tam Anh đang trốn rất xa phía sau. Chị nở nụ cười vừa tò mò vừa nhiệt tình, lại gần muốn bắt tay với cậu ta: "Chào cậu, cậu là bạn của Bạch Liễu đúng không?"

Đỗ Tam Anh sợ sự xui xẻo của mình lây sang người khác nên liên tục lùi về sau, vừa ngượng nghịu vừa hoảng loạn xua tay không muốn bắt tay Phương Điểm, nhìn Bạch Liễu như cầu cứu.

Nhưng Phương Điểm phản ứng rất nhanh, chị nhanh chóng đến gần rồi nắm lấy tay Đỗ Tam Anh. Dưới ánh mắt đờ đẫn của cậu ta, chị lắc tay thật mạnh hai lần, sau đó lại cười vô cùng niềm nở: "Mừng cậu đến chơi!"

Nói xong chị lại xua tay về phía Đỗ Tam Anh và Bạch Liễu, xách bịch rác chuẩn bị xuống dưới lầu. Nhưng vừa mới bước đi thì chị đã mất thăng bằng vì giẫm phải dây giày không biết tuột ra từ lúc nào, mắt thấy sắp ngã thẳng xuống bậc thang -

Đồng tử Đỗ Tam Anh hoảng sợ co lại: "Cẩn thận —!!"

Ngay sau đó cậu ta nhìn thấy Phương Điểm bình tĩnh nhảy về phía trước hai cái, sau đó đáp xuống mặt đất cách sáu bảy bậc thang một cách an toàn, xoay người lại làm dấu OK, trên mặt là nụ cười rạng rỡ lộ cả hàm răng trắng: "Đáp xuống an toàn ~"

Đỗ Tam Anh ngẩn ra.

Chị gái này chạm vào tay cậu, bị lây xui xẻo nhưng vẫn không sao...

Phương Điểm ngồi xổm xuống buộc lại dây giày, sau đó đứng lên như không có việc gì vẫy tay về phía họ: "Hai người vào trước đi. Lão Lục về rồi, đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp đó. Chị đi đổ rác tí."

Chờ đến khi Phương Điểm rời khỏi, Bạch Liễu đứng bên cạnh Đỗ Tam Anh còn đang sửng sốt mới bình tĩnh mở miệng: "Tôi dẫn cậu đến đây thì cậu không cần phải lo lắng vậy đâu, sẽ không có việc gì."

Đỗ Tam Anh cúi đầu, miết hai đầu ngón tay thật mạnh rồi nhẹ giọng trả lời: "Nhưng lúc nãy suýt chút nữa chị ấy đã ngã rồi..."

"Chị ấy không té được đâu." Bạc Liễu không rời mắt khỏi chỗ ngoặt cầu thang Phương Điểm vừa rời đi, "Chị ấy là vận động viên cấp hai của đội bóng chuyền quốc gia, hai lần được giải nhất cấp tỉnh năm cấp 3. Chị ấy nhảy từ chỗ này xuống tầng 1 còn được."

Đỗ Tam Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Hả?!"

Bạch Liễu nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Thể lực, khả năng phối hợp và thành tích của chị ấy tốt nhất trong những người tôi biết."

"Sự xui xẻo của cậu có lẽ vẫn ảnh hưởng đến những người xung quanh." Bạch Liễu bình tĩnh nói, "Nhưng ở đây toàn là bạn bè tôi."

"Bọn họ có thể làm bạn với tôi, đồng nghĩa với việc bọn họ có khả năng xử lý tốt mấy thứ xui xẻo từ người có may mắn bằng 0 như tôi."

Bạch Liễu nhìn thẳng vào Đỗ Tam Anh: "Nếu vậy thì họ cũng hoàn toàn có thể giải quyết được những xui rủi từ cậu."

"Vào ăn cơm thôi."

Bạch Liễu xoay người xách đồ vào cửa.

Đỗ Tam Anh im lặng đứng ở cửa một lát, hít một hơi thật sâu rồi run rẩy nắm tay lại "ừm" một tiếng, giơ tay xoa mạnh đôi mắt xong thì cúi đầu theo sau Bạch Liễu vào nhà.

2️⃣ [ĐM/EDIT] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ c200-c398)Where stories live. Discover now