Chương 362: Thôn Âm Sơn (32)

Start from the beginning
                                    

Bạch Liễu dễ dàng tránh được khuỷu tay của Mục Tứ Thành, mỉm cười trả lời: "Đúng là tôi định làm thế."

"Nhưng cũng không phải là Khổng Húc Dương không tính đến âm khí của bảy người này, gã không chừa lại cho tôi quá nhiều sơ hở để lợi dụng." Bạch Liễu quay đầu nhìn những phần mộ trống không của bảy người, "Theo lẽ thường, khả năng là quá trình mai táng sẽ không xảy ra chuyện gì, sau thất đầu sẽ mai táng, nhưng thất đầu thì..."

"Nhưng vừa thất đầu, đạo sĩ cương thi sẽ hóa điên!" Mục Tứ Thành cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt hắn sầm xuống, "Cmn, vậy phải làm sao?"

"Nếu quá trình mai táng bình thường không được, vậy mai táng theo trình tự không bình thường đi." Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Đợi trời sáng, chúng ta về thôn dời quan tài của bọn họ đến đây, mai táng trước đã."

Mục Tứ Thành nghĩ đến việc phải về thôn, không nhịn được mà nuốt nước bọt: "Rạng sáng về thôn... vậy giờ chúng ta làm gì?"

"Đêm đen gió lớn, thích hợp đào mồ." Bạch Liễu cười nhẹ như gió thổi mây bay, vỗ bả vai Mục Tứ Thành, đi về phía trước, "Đi thôi, nhìn xem cái mộ nào là cái mộ chúng ta cần đào."

Dù Mục Tứ Thành có thể lực tốt, là tuyển thủ vận động hằng năm, nhưng lúc này nghe Bạch Liễu nói thế cũng có hơi run chân, một phần vì đã chạy cả đêm, thể lực không đủ, phần khác là vì...

Hắn liếc mắt khắp núi đồi âm u kinh khủng đầy những nấm mồ, khẽ giơ camera, biểu cảm bi tráng một đi không trở lại, đuổi kịp:

"Bạch Liễu, anh đi chậm chậm thôi, nếu mà giẫm lên thứ gì đó..."

Một bên khác.

Khổng Húc Dương áp sát bả vai Dương Chí ngồi xổm xuống, cau mày hỏi: "Mày có thể nhìn thấy ký ức bị chồng lên lần thứ hai của Bạch Liễu nhiều đến thế sao?"

"Ừm." Dương Chí cười khổ, "Ký ức của Bạch Liễu thật sự rất phức tạp, nhất là phần bị chồng lên, bị bao phủ bởi hai tầng ký ức, rất nhiều chỗ em thấy đứt quãng mơ hồ."

"Em chỉ biết lần thứ hai Bạch Liễu bị chồng ký ức đơn giản là xóa đi mất sự tồn tại của Spade dạng u linh."

"Bây giờ Bạch Liễu không nhớ bản thân năm 18 tuổi đã từng gặp một vật kỳ quặc như thế, ký ức của cậu cứ vẫn học tập, thi đại học và vào đại học như bao người thôi."

Khổng Húc Dương càng khó hiểu: "Nói cách khác, có một người chơi cấp cao có thể sửa và chồng ký ức, tốn không ít sức chỉ để để Bạch Liễu quên đi【người bạn】giống hệt Spade do tự mình ảo tưởng ra như mày nói là à?"

Dương Chí gật đầu.

"Chuyện này lạ thật..." Khổng Húc Dương nhíu mày chửi một tiếng, "Là đại thần nào rảnh rỗi đến nỗi tốn công với cái tên ngu ngốc chỉ thi được mỗi 300 điểm cả thời trung học vậy?"

Nhưng Khổng Húc Dương cũng không để tâm đến chuyện này quá lâu, gã vội hỏi: "Lần thứ ba Bạch Liễu bị chồng ký ức là lúc nào?"

"Ký ức bị gấp lần thứ ba của Bạch Liễu em còn chưa xử lý xong hết, chỉ có thể nhìn thấy qua loa thôi."

"Ký ức chồng nhau ở lần này xảy ra khi Bạch Liễu tốt nghiệp đại học, vừa mới đi làm chưa lâu." Dương Chí nhắm hai mắt lại, trên trán đổ mồ hôi, dùng sức siết tay lại hồi tưởng, "Không nhầm thì là năm kia."

2️⃣ [ĐM/EDIT] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ c200-c398)Where stories live. Discover now