Chương 361: Thôn Âm Sơn (31)

Start from the beginning
                                    

"Nhưng nó hầu như không có phản ứng gì lớn, hoàn toàn không để ý đến chuyện đó. Không có bàn học thì chuyển qua ngủ trên bàn lớp khác, cũng chả quan tâm người ta đang học lớp mấy hay đang học gì. Không thể ngủ trong phòng thì trèo tường ra quán net ngủ."

Khổng Húc Dương chép miệng vài tiếng: "Khác gì mấy thằng lông bông đâu."

Biểu tình Dương Chí trở nên kỳ lạ hơn: "Nhưng lúc này một người đột nhiên xuất hiện trong ký ức nó."

"Cũng không hẳn là người nữa vì chỉ một mình Bạch Liễu có thể thấy. Người này giống như một linh hồn cộng sinh hoặc là cái kiểu【người bạn chỉ tôi nhìn thấy】mà mấy đứa nhỏ cô độc hay tưởng tượng ra."

"Linh hồn này im lặng ở bên nó, mỗi ngày làm bạn không rời. Bạch Liễu có đuổi cỡ nào cũng không đi, mỗi đêm đều ngồi xổm canh trước ghế như một con chó, đôi khi còn sẽ tựa đầu lên người Bạch Liễu ôm nó ngủ."

Khổng Húc Dương cười nhạo: "Đầu óc nó có vấn đề hả? Nếu vậy cũng bình thường, trải qua mấy chuyện này không khùng mới lạ."

".... cũng không biết cậu ta có vấn đề hay em bị điên, nuốt nhiều ký ức đâm ra lú hay sao nữa." Dương Chí cào tóc xong lại nắm chặt, rồi lẩm bẩm như vừa nhận ra:

"Linh hồn xuất hiện vào những ngày cuối cùng của năm cấp ba, một người bạn mà không rõ có phải do Bạch Liễu ảo tưởng ra hay không..."

" -------- Giống Spade như đúc."

Khổng Húc Dương lạc cả giọng: "... Cái quái gì?!"

Ở phía bên kia.

Bạch Liễu dẫn Mục Tứ Thành đi vòng qua đập nước, vượt qua cây cầu đá cạn khô, đi thẳng theo con đường trên màn hình đến một vùng hoang vu toàn là mồ mả.

Những ngôi mộ lớn bé có mới có cũ, vừa mới qua tiết thanh minh nên còn thấy được những tờ tiền giấy đốt chưa hết, cây nến trắng đỏ còn một nửa cắm bên cạnh. Trên gốc cây khô hình thù quái dị là mấy dây pháo đã đốt xong, tiền vãng sinh rơi khắp nơi trên đất.

Ngôi mộ gần họ có lẽ là của người dân thôn Âm Sơn được mai táng gần đây vì bia mộ được làm từ đá cẩm thạch trông rất hiện đại, phía trên còn được khắc thông tin người mất và di ảnh trắng đen.

Phía xa hơn thì chỉ thấy những nấm mồ trụi lủi không có gì hết, may mắn hơn thì tìm được bia mộ - một tấm ván gỗ đơn sơ sớm bị mưa gió bào mòn đến mức không nhìn được chữ khắc bên trên.

Mục Tứ Thành giơ lên camera đã bật chế độ ban đêm, cẩn thận quay chụp những tấm bia này.

Trong khung cảnh núi rừng sâu thẳm đen như mực, dưới màu ảnh xanh lục, những cụ già tóc hoa râm mỉm cười trên ảnh chụp dường như đang nhìn chằm chằm hai kẻ khách không mời mà đến vứt xác. Nụ cười bình yên trước khi chết cũng dần trở nên oán độc ghê người.

Mục Tứ Thành chắp tay trước ngực cầu nguyện, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Xin mạo phạm, chúng tôi bất đắc dĩ phải làm vậy, mong các vị đừng trách tội."

"Mục Tứ Thành, qua chụp bên này." Bạch Liễu vẫy tay từ đằng xa. Mục Tứ Thành cẩn thận bước qua nấm mồ, vừa chỉnh camera về hướng Bạch Liễu chỉ thì đôi mắt đột nhiên giật một chút: "Cái gì đây?"

Đối diện phần mộ bên này là ba cái chén rượu bằng sứ, bên trong đã được rót chút rượu trắng dính bụi. Kế bên là ba đĩa thịt tươi khác nhau, một xấp tiền giấy vàng rực, bốn cây nhang đằng trước, hai cây nến và một bọc tiền trinh đang cháy.

"Đây là phần chuẩn bị cho【mượn âm tài】, có người đến nghĩa địa trước chúng ta. Hắn bố trí trận pháp chỗ người dân thôn Âm Sơn thật sự được mai táng, mượn hết âm khí và tiền âm. Bây giờ nơi này không thể cho mượn gì thêm lần nữa, cũng xem như tôi không hoàn thành nhiệm vụ." Bạch Liễu ngẩng đầu lên nhìn Mục Tứ Thành.

Mục Tứ Thành tức không chịu nổi: "Mẹ kiếp, lại là thằng điếm Khổng Húc Dương à!"

Tác giả:

Cấp ba Bạch Liễu hơi phản nghịch tí nhưng không vi phạm pháp luật, đều là hiểu lầm thôi.

2️⃣ [ĐM/EDIT] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ c200-c398)Where stories live. Discover now