Chương 267: Hiện thực

Start from the beginning
                                    

"Với lại hình như cậu ấy cũng có nghề nghiệp, cụ thể là gì thì tôi không rõ, chơi game online hay sao ấy, tuần nào cũng nhận không ít tiền vào tài khoản, nhưng khi hỏi cậu ấy tiền từ đâu ra thì bệnh nhân 906 cũng mơ hồ, nói không nhớ."

Người phụ trách giải thích: "Bởi vì bệnh nhân chỉ có thể nhớ những gì đã xảy ra trong vòng một tuần, cho nên tiền tuần trước đến từ đâu cậu ấy cũng không rõ."

Bạch Liễu hiểu rõ gật đầu.

Mỗi tuần một lần, tần suất này rõ ràng là số điểm thích lũy mà Đỗ Tam Anh giành được trong trò chơi được chuyển vào tài khoản.

Người phụ trách dẫn đám người Bạch Liễu lên thang máy: "Bởi vì bệnh nhân này chỉ nhớ được một tuần, mức độ nhận thức có vấn đề, rất sợ hãi môi trường xung quanh, hy vọng khi mọi người nhìn thấy cậu ấy hãy im lặng và thân thiện, đừng làm cậu ấy sợ."

Thang máy lên đến tầng chín, người phụ trách dẫn đoàn người Bạch Liễu qua hành lang, đi đến chỗ ngoặt rồi dừng lại trước cửa phòng 906.

Trong cửa truyền đến một tiếng đánh lưỡi rất kỳ lạ: "Có người đến rồi, có người đến rồi."

Mục Tứ Thành nghi hoặc: "Đây là... tiếng chim hả?"

"À xém chút nữa quên mất," Người phụ trách vỗ đầu trước khi mở cửa, quay đầu lại xin lỗi và nói với Bạch Liễu, "Quên nói với mấy người, bệnh nhân 906 có nuôi một con vẹt."

"???" Mục Tứ Thành đầu đầy hỏi chấm, "Cạu ta nuôi vẹt làm gì?"

Người phụ trách nói: "Vì bệnh nhân 906 chỉ nhớ có một tuần, cậu ấy thường muốn ghi lại những gì đã làm trong tuần trước, nhưng để tránh bệnh nhân làm tổn thương mình, viện điều dưỡng không cung cấp cho bệnh nhân các vật phẩm sắc nhọn nên chúng tôi không thể đưa cậu ấy bút được."

"Sau đó, cậu ấy nuôi một con vẹt rồi dạy cho nó nói một ít từ khóa, nhằm nhắc nhở bản thân đã làm gì trong tuần rồi."

Mục Tứ Thành rất bối rối: "Mấy người không cung cấp thiết bị điện tử á? Như điện thoại ctct? Để cậu ta dùng điện thoại ghi lại."

"Chúng tôi cũng có cung cấp." Người phụ trách buông tay, "Nhưng bệnh nhân sẽ quên mật khẩu khởi động của mình một tuần sau đó, bất kỳ tin tức gì cũng không nhớ."

Mục Tứ Thành: "..."

Người phụ trách bất lực: "Chỗ chúng tôi là một viện an dưỡng chuyên nghiệp, không cho phép giúp bệnh nhân ghi lại bất kỳ thông tin nào về mật khẩu, điều này dính đến xâm phạm quyền riêng tư."

"Mà nếu bạo lực bật nguồn thì tất cả dữ liệu bên trong điện thoại sẽ biến mất, chúng tôi cũng khuyên cậu ấy nên sử dụng các thiết bị điện tử như bút ghi âm, bảng vẽ điện tử,... nhưng sau khi bệnh nhân 906 mất trí nhớ nhận thức về giọng nói và hội họa cũng giảm theo, cậu ấy không cách nào tin tưởng đây là những thứ mình ghi lại vào một tuần trước."

"So với các thiết bị điện tử này, bệnh nhân càng tin thú cưng của mình hơn."

Người phụ trách thở dài: "Trước đây chúng tôi không cho phép nuôi vẹt, nhưng sau khi hỏi bác sĩ, bác sĩ cảm thấy việc nuôi thú cưng có thể cải thiện nhận thức của cậu ấy nên cuối cùng phải đồng ý."

2️⃣ [ĐM/EDIT] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn (Từ c200-c398)Where stories live. Discover now