Chap 44

88 21 3
                                    

Cách mê cung không xa, Tsugumi nhớ lại vật ở trong túi mình. Nó là những món đồ tự vệ còn lại của cậu. Cậu không nghĩ Suzushiro sẽ thất bại đâu, nhưng tốt nhất là đưa nó cho cô ấy cho chắc ăn. Những thứ này nên được giữ bởi những người cần chúng.

Khi Tsugumi nghĩ thế, cậu bỗng nhớ lại cái thứ kì lạ mà cậu vừa thấy.

–Một cái bóng đỏ rực như lửa trông như đang bám vào nửa trái cơ thể của Suzushiro. Có lẽ là cậu nhìn lầm, nhưng cũng có khả năng đó là dấu hiệu của điều gì đấy.

Suzushiro chính là hi vọng cuối cùng của cuộc chiến này. Nếu như thế có thể khiến cậu đỡ bất an hơn thì cậu nên làm vậy.

Vậy nên, cậu gọi Chidori, người đang ở phía trước cậu.

“Nè, Chidori. Em có thứ muốn đưa cho Suzushiro-san, vậy nên em sẽ tới đó một lát. Đừng lo, em sẽ quay lại ngay thôi.”

Khi cậu nói thế, Chidori trông đầy lo lắng.

“Đưa cho cô ấy cái gì cơ? À, là thanh kiếm mà Mibu-san đang giữ à?”

“Không, là những món đồ tự vệ mà Meibuki-senpai đưa cho em. …Em cũng sẽ mang cái đó theo luôn cho chắc ăn. Nếu cổ nói cổ không cần thì em có thể mang về lại mà.”

“Nhưng không phải quay trở lại nguy hiểm lắm sao?”

“Không sao đâu. Với tốc độ của con Oni đó, thì phải mất một lúc nó mới tới nơi lận. Em chạy nhanh hơn nó mà.”

Chidori nhíu mày vì lo lắng trước những lời của Tsugumi, nhưng rồi cô thở dài như thể không còn lựa chọn nào khác.

“Chị nghĩ thế cũng được thôi vì có Suzushiro-san ở đấy, nhưng nhớ cẩn thận đấy nhé .”

“Văng.”

Khi Tsugumi đáp lại, cậu rút thanh kiếm ra khỏi tay Mibu’ Thanh kiếm được quấn lại bằng vải nên mang nó theo chẳng có gì nguy hiểm cả. Tsugumi nhẹ nhàng vẫy tay tạm biệt Chidori và bắt đầu chạy tới mê cung.

◆◆◆

–Và sau đó, ở trước cửa mê cung, Tsugumi thấy Suzushiro đang cắn răng chịu đựng trong khi máu đang tuông ra từ tay trái cô ấy. Ở dưới chân cô, một cái kìm đẫm máu nằm cạnh nhưng vật màu đỏ thẫm. Về kích thước thì chúng chỉ cỡ cái móng tay.

Trước khung cảnh đó, cậu chỉ có thể nghĩ rằng cô ấy tự rút móng tay ra, nhưng cậu tự hỏi chuyện gì đã xảy ra khi cậu mới đi được một lúc vậy.

Trong khi Tsugumi hết hồn nhìn chằm chằm Suzushiro từ phía sau, Suzushiro quay lại và tặc lưỡi nói.

“Cậu quay lại đây làm gì? …Ah, Mình không muốn người khác nhìn thấy mình như thế này chút nào. –Đừng lo về cái đấy. Tôi không có thời gian để giải thích đâu.”

Mồ hôi đổ ra từ trán cô, Suzushiro nói một cách ngắt quãng. Mặc dù cô ấy đã bảo là đừng lo, cậu cũng không thể không thấy lo cho cô được. Tuy nhiên, đây không phải là lúc mà cậu có thể hỏi rõ ra được.

…Có thể làm vậy là để dùng được kĩ năng, nhưng mà đau đớn thật đấy.

Tsugumi bối rối nhưng rồi cũng nói lý do mình đến đây.

Hagakure Sakura Does Not Lament(dịch)Where stories live. Discover now