chap 29

113 18 5
                                    

–Đó là một cô bé tầm tuổi học sinh tiểu học trong bộ đồ bệnh nhân màu trắng. Em ấy nhìn chằm chằm vào Tsugumi với đôi mắt vô hồn của mình.

Cô bé ngồi sâu trong ghế sofa để cho chân em ấy không chạm đất và đung đưa qua lại

…Cô bé đó có chân nên có lẽ là cô bé không phải ma. Sẽ tốt hơn nếu như cô bé là trẻ lạc hay gì đó.

Trong khi Tsugumi suy nghĩ nên nói gì với cô bé, em ấy đứng dậy với không chút tiếng động. Vai cô bé rung lên và cô bé cố gắng chạy thoát nhưng đôi chân em ấy có vẻ như đã dính chặt với mặt đất.

“Tại-Tại sao, uh.”

Cô bé cố hết sức nhấc chân lên, nhưng thay vì di chuyển, nó giống như sức lực của chân em ấy đang dần mất đi. Cái chuyện kì lạ mà cậu không hiểu gì làm cậu sốt ruột.

–Trong giây lát Tsugumi rời mắt khỏi cô bé, cậu tiến tới đứng cạnh em ấy. Cô bé nhìn cậu với vẻ điềm tĩnh. Không nói gì, cô bé đưa tay phải mình lên đặt vào ngực trái của Tsugumi–nơi tim cậu.
Bồn chồn, sợ hãi và hoang mang chiếm lấy tâm trí cậu. Trái tim cậu đập nhanh một cách ồn ào và khó chịu.

Cô bé mỉm cười.

“–Tốt.”

–Giọng cô bé khàn khàn, nghe như bà già vậy.

“Ta có một lời tiên đoán dành cho ngươi. Chà, ngươi sẽ sớm nhận được giá trị của mình thôi.”

Như thể là lời thì thầm, thứ gì đó trong hình dạng cô bé tiếp tục. Trông như lời tiên đoán của nữ thần vậy.

“Phong ấn giờ là ngọn lửa sắp tàn. Sớm thôi con quái thú của tai ương sẽ được giải thoát. Nhưng giữa cơn khói lửa vẫn có một con đường sống. –Hãy cố gắng giữ nó trong trái tim và tâm trí ngươi. Chà, ngày mai ngươi sẽ quên thôi.”

Cô bé cười với giọng của một bà già.

“Cô là cái quái gì vậy?”

Khi Tsugumi hỏi câu này trong bàng hoàng, cô bé nheo mắt. Đôi mắt tím của cô bé lấp lánh một cách đáng ngờ.

“Ta chắc là ngươi sẽ sớm tìm ra thôi. –Khi thời khắc đó đến, làm ơn hãy cứu đứa con yêu dấu của ta nhé. À, hãy biến nó thành cái giá mà ngươi phải trả nào.”

“Đợi đã, cô đang nói cái gì đấy…!”

Nuốt nước bọt, cậu nắm lấy vai cô bé. Mặc dù cậu có chút nao núng với cái cơ thể mảnh mai nhỏ bé đó, cậu không có ý định bỏ ra đâu.

–Cậu không tin vào cái lời tiên tri đột ngột như thế. Ngay từ ban đầu thì cậu còn chẳng biết cô bé này là ai cả.

“Bỏ ra, đứa con của Shaman. Ta đã bảo với ngươi rằng giờ không phải lúc mà.”

Cô bé nghiêm giọng nói, hất cái tay đang nắm lấy vai mìn ra. Đôi mắt như viên pha lê màu tím của cô của nhìn thẳng vào Tsugumi.

Ngay khi ánh mắt họ gặp nhau, tầm nhìn cậu méo mó lại. Cậu lấy tay dựa vào tường rồi nhìn vào phía trước lầm nữa, nhưng chẳng có ai ở đó.

Khi cậu nhìn xung quanh và xác nhận rằng cô bé đó không còn ở đây nữa, cậu thở dài.

“Chết tiệt, mình thấy như mình bị biến thành một con cáo vậy…”

Hagakure Sakura Does Not Lament(dịch)Where stories live. Discover now