chap 39

83 17 4
                                    

Itadori và Yumeji thoát khỏi căn chòi bằng cái thang dây và chạy hết sức dọc theo con đường của công viên giải trí. Con Oni ngay lập tức phát hiện họ đã chạy khỏi căn chòi nhưng may là nó chậm chạp nên họ mới có thể trốn thoát được.

–Tuy nhiên, thể lực của học sinh tiểu học sẽ sớm chạm đáy thôi. Và vẫn còn một vấn đề nữa.

“…Ku”

–Itadori đang điên cuồng lê lết đôi chân đầy đau đớn của mình theo sau Yumeji. Cô bé bị trặc chân trong lúc chạy trốn.

Cái thang dây ở căn chòi dùng để leo lên thì không sao, nhưng khi dùng để leo xuống thì nó còn một đoạn dài nữa mới chạm đất. Yumeji nhảy xuống từ đấy mà không gặp bất cứ khó khăn gì, và Itadori cũng làm theo luôn, nhưng đấy là cũng là lúc mà sự khác biệt về năng lực thể chất thể hiện một cách rõ ràng. Itadori đã không đáp đất một cách lành lặn được.

Cô bé cố giấu diếm và chạy trong khi chịu đựng cơn đau, nhưng cô bé đã tới giới hạn của mình rồi.

-Nếu Itadori gục ngã ngay giờ đây luôn, Yumeji sẽ làm gì? Cô bé sẽ không hề để ý mà chạy đi hay cô sẽ dừng lại và giúp đỡ Itadori. Nhưng dù là lựa chọn nào đi nữa cũng không thể cứu Itadori được.

“Yumeji-san!”

“Cái gì? Tôi không có thời gian để nói chuyện với cậu đâu!”

Yumeji hét lên mà không hề quay đầu lại. Cũng không thể trách được, con ma thú– con Oni màu xanh ấy– đang đuổi theo ở phía sau.

Itadori nhìn chằm chằm vào lưng của Yumeji và nheo mắt trong sự ghen tị.

–Mình cá cậu ta sẽ tự lo liệu cho mình được thôi. Nhưng mình thì xong rồi.

Chỉ cơn đau thôi thì vẫn còn chịu được. Cô bé suýt chao đảo và vấp ngã nhiều lần trước khi chạy tới đây, và cơn đau âm ỉ làm cô bé không thể nghĩ thông suốt được . Việc cô bé gục ngã chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

-Vậy thì, ít nhất – hãy làm một việc mà mình không hề hối hận nào. Nghĩ thế, Itadori mỉm cười như thể đã từ bỏ tất cả.

Ngày hôm đó, Tsugumi-oniisan đã nói rằng 'Chọn theo con đường mà em nghĩ là đúng đắn ấy'. Nếu cô chọn theo con đường mà có thể cứu được ít nhất một người, vậy thì nó có lẽ là câu trả lời đúng. Cô bé do dự về việc bỏ mẹ mình mà đi, nhưng nếu Itadori làm việc gì đó tốt đẹp, bà ấy chắc chắn sẽ chấp nhận thôi.

Itadori vẫn không ưa Yumeji, nhưng cô bé hiểu rằng cố gắng sống sót trong tình trạng hiện tại của cô cũng chẳng ích gì. Hơn nữa, đó là lỗi của Itadori vì đã để mình bị trặc chân. Vì thế, cô không nên lôi Yumeji vào vì sai lầm của mình được.

“Hãy chia nhau ra đi! Tớ sẽ đi bên phải, còn cậu chạy về bên trái!”

Itadori cố dồn hết sức để nói vậy.

“Hử? Cậu đang nói cái gì vậy… Ể?”

Yumeji vừa chạy vừa quay lại và nhìn vào Itadori với vẻ mặt sửng sốt. Làn da của Itadori trở nên tái nhợt và cô đang chạy trong khi kéo lê cái chân phải theo. Nhìn là biết rõ cô bé bị gì rồi.

Hagakure Sakura Does Not Lament(dịch)Where stories live. Discover now