Cậu chỉ cười cười rồi lắc nhẹ đầu: " chỉ là lo lắng thôi, cậu giúp tôi được chứ?"

" Đi làm nhiệm vụ à?"

Rimuru không trả lời câu đó, chỉ cảm ơn đối phương một tiếng rồi xoay người bước vào trong, bộ dạng thất thần đến đáng thương...

Cậu cần tĩnh tâm, bây giờ sức lực để luyện cung cũng không có, chỉ có thể ngồi thiền thôi... Trời chập choạng tối, Rimuru bước ra khỏi đây, Haruno vẫn giữ lời nữa canh chừng Yoriichi giúp cậu, Rimuru chỉ tay về căn phòng gần chỗ phòng tập, đó là mấy phòng dành cho khách, nếu mệt thì đến đó nghỉ ngơi.

Anh ta trầm ngâm nhìn Rimuru xách kiếm ra bên ngoài, đến khi cậu đi thật xa, đối phương mới mở cái túi vải khổng lồ luôn mang theo bên mình ra, lấy ra... một quyển trục trắng tinh và bút vẽ...

Haruno thức trắng đêm... cho đến tận sáng, ánh ban mai rơi xuống bức vẽ thì anh ta mới mỉm cười, cẩn thận cuốn quyển trục lại bỏ vào bên trong túi như chưa từng lấy nó ra.

Ở trường luyện bắn, trời sáng khá lạnh, Rimuru dường như lại không cảm thấy như thế. Cậu ta lặng lẽ đứng bên bờ hồ luyện bắn cung. Xích lạc kiếm đặt ở gần một gốc cây, bên cạnh chính là một chiếc khăn tay dính máu, đoán chừng là máu dính trên kiếm.

( 'xích lạc' là 2 chữ được khắc trên kiếm cách, coi như tên của kiếm )

Trời hơi lạnh... không biết Haruno có đóng cửa sổ lại không...để gió lùa vào thì căn nhà sẽ bị lạnh mất...

Xoẹt!

Mũi tên thứ 5 trúng tâm, Rimuru không phản ứng gì, chỉ lẳng lặng rút thêm một mũi tên nữa, nhưng sờ thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy một cái bao rỗng nằm dưới mặt đất.

Quên mất, tối qua đã dùng hết rồi.

" Ngươi vẫn còn dám đến đây à?" - Một giọng nói gắt gỏng vang lên, là giọng của Akira.

Rimuru không nhìn, chỉ im lặng chuẩn bị lấy kiếm rồi đi xử lí tài liệu cho Isora, phải nhanh lên, nếu Yoi tỉnh lại mà không thấy cậu thì sẽ lo lắm.

Akira nhìn thấy người hôm qua còn điên cuồng đánh nhau, hôm nay lại trầm lặng như bị câm liền mở miệng cười cợt, nhưng từ đầu đến cuối cậu một chữ không lọt vào tai...

Chắc anh ấy tỉnh rồi, giải quyết giấy tờ rồi về thôi.

Một thứ âm thanh xuyên qua da thịt rít lên, trên vai chợt có cảm giác lạnh lẽo...Rimuru ngẩn ra rồi nhìn xuống vai của mình, nơi đó bị một lưỡi kiếm xuyên qua...

Akira cười lạnh một tiếng rồi rút mạnh thanh kiếm ra, máu tươi bắn tới, chảy dọc xuống dần dần nhuộm đỏ lớp áo trong của Rimuru.

Gió thổi vào người lạnh ngắt, vết thương trên vai Rimuru lạnh đến mức tê cứng cũng chẳng còn thấy đau nữa, cậu chỉ cầm xích lạc lên rồi rời đi.

" Bỏ thanh kiếm xuống , thứ như ngươi đâu xứng đáng chạm vào nhật luân kiếm"

Lần này Rimuru không nghe, kiếm là anh ấy cho cậu, có chết cũng không buông tay. Rimuru chậm rãi xoay người lại nhìn Akira, hắn thấy cậu xoay người lại, chuẩn bị cho một lần đấm nhau nữa thì Rimuru đột nhiên mỉm cười.

Mong ước của taWhere stories live. Discover now