Chương 12:

2K 174 18
                                    

Chương 12:

"Có độc đúng không?" Mạc Nhàn lập tức hỏi, sáng nàng đã bị độc một lần, có khi Tạ Đạo Vi sẽ không độc thêm lần nữa.

"Nhàn muội muội thật là càng ngày càng thông minh." Tạ Đạo Vi mỉm cười nói.

Mạc Nhàn chu miệng một cái, nàng liền biết Tạ Đạo Vi không có lòng tốt như vậy.

Bạch Thuật ở bên cạnh múc một chén canh gà thơm nồng để trước mặt Tạ Đạo Vi.

Mạc Nhàn liền nhành chằm chằm vào chén canh gà nhỏ kia, nhìn Tạ Đạo Vi ung dung uống đi.

"Ngươi không sợ độc sao?" Mạc Nhàn hỏi.

"Cơ bản là ta đã đạt đến trình độ bách độc bất xâm, chỉ cần không phải độc cực kỳ khó giải, ta cũng không có việc gì." Tạ Đạo Vi nói.

"Thật lợi hại, không phải trước kia ngươi cũng tự hạ độc mình đi?" Mạc Nhàn hỏi, Tạ Đạo Vi đối với nàng tàn nhẫn như vậy, có xuống tay với bản thân mình thì cũng không có gì kỳ quái.

"Làm sao sẽ như vậy? Ta cũng không tự ngược!" Tạ Đạo Vi ra biểu tình vấn đề ngươi hỏi thật quá ngu ngốc.

Vốn là Mạc Nhàn cũng không cảm thấy mình ngốc, nhưng bị Tạ Đạo Vi nhìn như vậy, thật sự cảm thấy mình có chút choáng váng, sao có thể nghĩ như vậy. Không có sao cả, dù sao da mặt nàng cũng dày, cũng không phải lần đầu bị Tạ Đạo Vi trào phúng, quen thì tốt rồi. Mạc Nhàn cảm thấy tâm lý của mình càng ngày càng mạnh mẽ rồi, dù rằng nàng cũng không biết đây là chuyện xấu hay là chuyện tốt.

"Vậy sao ngươi lại luyện được bách độc bất xâm?" Mạc Nhàn hỏi.

"Nguyên lý dùng thuốc, có hai loại để cho cơ thể bách độc bất xâm, một loại là lấy độc trị độc, loại còn lại là dùng thuốc giải độc." Tạ Đạo Vi lại thành thực giải thích nghi hoặc cho Mạc Nhàn.

Rất hiển nhiên, mình là người trước, Tạ Đạo Vi là người sau.

"Ngươi muốn cho ta bách độc bất xâm? Bách độc bất xâm có gì tốt đâu?" Mạc Nhàn tiếp tục hỏi, đối với chuyện mình bách độc bất xâm một chút hứng thú cũng không có. Nàng chỉ là một tiểu dân chúng, không có chí hướng lớn, ăn uống no đủ, tìm vui một chút đã là cuộc sống lý tưởng nhất của nàng.

"Sao có chuyện vô dụng đây? Sau này ngươi có thể tùy tiện ăn bất cứ đồ vật có độc nào, không cần sợ hãi như vậy nữa." Tạ Đạo Vi nói như chuyện đương nhiên.

Logic ngang ngược của Tạ Đạo Vi làm Mạc Nhàn không có lời nào để nói, rõ ràng là nàng ta ép mình ăn đồ có độc, rõ ràng nàng ta có thể không cần làm vậy mà, nghĩ lại, Mạc Nhàn quá đau lòng bản thân mình.

"Cũng có thể cho ta dùng thuốc giải độc để bách độc bất xâm mà...." Mạc Nhàn yếu đuối nói.

"Ta đã dùng rồi, không cần thiết phải có thêm một người nữa. Quan trọng nhất là như vậy quá hao tiền, vẫn là dùng độc trị độc tốt hơn rất nhiều, chỉ cần tốn hai ba vạn lượng là có thể bách độc bất xâm." Dùng thuốc giải để luyện thì dễ, dễ dàng luyện hơn chuyện lấy độc trị độc nhiều, thể chất Mạc Nhàn thích hợp luyện độc, thật là khả ngộ bất khả cầu*. Đương nhiên, nàng sẽ không nói nguyên nhân này cho Mạc Nhàn nghe.

[BHTT] [EDIT] [HOÀN] TIỂU TỶ, BẤT HUNG - MINH DÃNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ