chương 27

2.8K 55 5
                                    

Bởi vì công việc của Châu Phóng thực sự quá bận, Tần Thanh ở trong nhà cô cũng cảm thấy nhàm chán, liền xách mông về nhà. Để cảm ơn đoạn thời gian được Châu Phóng chiếu cố, Tần Thanh sống chết thảo mai một lần, mời Châu Phóng ăn cơm. Châu Phóng làm việc lâu nay cũng mệt mỏi, nhưng không thể nào k để ý mặt mũi Tần Thanh, đành phải đáp ứng.

Tần Thanh xem nửa ngày, cuối cùng quyết định đến một cái nhà hàng Mexico vừa mở ăn cơm. Châu Phóng tan ca liền trực tiếp lái xe qua.

Điều phiền phức nhất của nhà hàng mới mở chính là nhiều người, nhà hàng ở lầu bốn, người xếp hàng dài đến cầu thang lầu ba. Tần Thanh lại là kẻ thích náo nhiệt, cô kiên trì cho răng xếp hàng càng nhiều càng phải đi, hàng xếp càng dài chính là chất lượng càng tốt.

Hai người còn chưa kịp đi đến hàng người dài ngoằn ngoèo kia, liền thật không khéo, đụng phải người Châu Phóng rất ư là không muốn gặp- Hoắc Thần Đông.

Giờ khắc này, vẫn luôn là nam thần cao lãnh, đang cùng một người phụ nữ ra vẻ thời thượng, giàu có đứng ở một ngã rẽ cãi nhau.

Hai người đều là người sĩ diện, tức giận cũng thật khắc chế, thấp giọng cãi nhau, đứng ở xa căn bản nghe không rõ. Tần Thanh nhiều chuyện, lôi kéo Châu Phóng đến gần.

Nũng nịu đại mỹ nữ kia ăn mặc tinh xảo, tóc dài như thác, dù đang tức giận nhưng giọng nói cũng mềm mại êm ái vô cùng "Vì sao anh lại về nước? Tìm bạn gái cũ của anh ư?" Cô ta tức giận vô cùng, liên tục chất vấn Hoắc Thần Đông "Hoắc Thần Đông, anh xem am là cái gì? R?"

Hoắc Thần Đông cau mày, trong mắt toát ra vẻ chán ghét rõ ràng "R là quan hệ tự nguyện, hai chúng ta ai tính kế ai, trong lòng cô rõ ràng."

"yêu anh là tính kế anh? Hoắc Thần Đông, nếu người đàn bà họ Chu kia không giải trừ hôn ước, có phải anh sẽ không quay lại không?"

"Không liên quan đến cô."

"Hoắc Thần Đông, anh làm sao có thể tàn nhẫn như thế?"

...

Nghe hai người đối thoại, 'người phụ nữ họ Chu' nhịn không được chun mũi. Nghĩ thầm quả thật là mặc áo chống đạn nằm cũng có thể trúng đạn mà! Kéo kéo ống tay áo Tần Thanh, lại bị cô nàng đẩy ra.

Tần Thanh vẫn luôn không có ấn tượng tốt đẹp gì với Hoắc Thần Đông, cô và Châu Phóng đều là người bình thường, lúc còn trẻ đều cảm thấy yêu là quan trọng nhất. Cô không thể lý giải mộng tưởng nhân sinh của Hoắc đại tài tử, cô chỉ biết năm đó Châu Phóng vì hắn mà sống không được, chết không xong, mà hắn, từ đầu đến cuối đều không quay lại nhin một cái.

Chuyện tình cảm là chuyện của hai người, tương lai là cùng nhau thương lượng, nếu như tất cả đều chỉ có một người quyết định, thì còn bàn chuyện cả đời gì nữa? Nếu yêu chỉ là nói ngoài nguyện, vậy yêu kia thực sự không đáng một đồng.

Tần Thanh càng nhìn càng ngứa mắt, cố tình bước ra, giày cao gót giẫm thật mạnh trên sàng tạo nên tiếng vang khiến hai người kia quay đầu. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và xấu hổ của Hoắc Thần Đông, cô vừa lòng vô cùng, giả vờ kinh ngạc nói "Trồi ôi, không phải Hoắc đại tài tử của chúng ta sao?" Nói xong lại liếc nhìn mỹ nữ kia một cái "Vị đại mỹ nữ này là ai vậy?"

[Edit]Yêu Đương Mới Là Việc Đứng ĐắnWhere stories live. Discover now