Chap 33

180 3 0
                                    

He says we're "just friends""

Bóng dáng nhỏ nằm run rẩy, tay cầm chặt tấm chăn quấn quanh người và nhìn về phía cửa sổ. Màn đêm tối, trống trải và hiu quạnh. Gió lạnh lùa vào phòng, con bé suýt xoa bờ vai nhỏ của mình.

Lạnh thật.

Cửa phòng bật mở, vài vạt sáng dội vào. Con bé nằm im, quan sát một cái bóng đen đang di chuyển. Tiếng bước chân lặng lẽ. Hình ảnh của một người đàn bà tiến đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng khép chúng lại.

Bỗng, đứa trẻ choàng dậy và ho mạnh.

_Không sao chứ? - Người đàn bà ngồi vuốt lưng con bé và hỏi nhỏ - Trời lạnh, sao người không khép cửa sổ lại?

_Vì...khép lại sẽ tối lắm - Con bé nghĩ ngợi rồi trả lời.

_Trễ rồi, người cũng nên ngủ đi - Người đàn bà cười hiền, xoa đầu và vỗ lưng nó như đang nâng niu đứa con ruột của mình.

Bà chuẩn bị đứng dậy thì bị con bé túm lấy vạt áo. Bàn tay nhỏ run run, nó giương cặp mắt thành khẩn nhìn người đàn bà đầy tha thiết.

_Nanny, bà đừng đi! - Giọng con bé nghẹn lại, nó nắm chặt lấy vạt áo của Nanny - Đừng bỏ Bảo Bình lại một mình! Mẹ không có ở đây, cha không quan tâm, anh sẽ không tới...cả trăng cũng bỏ đi đâu. Không ai đến thăm cháu cả, cũng không cho phép cháu ra ngoài. Sợ lắm. Tối lắm! - Con bé tiếp với gương mặt giàn giụa nước mắt - Không phải trẻ con thường được ngủ chung với cha mẹ sao? Vậy, cha mẹ của cháu đâu? Sao không hôn cháu? Chúc cháu ngủ ngon, kể những câu chuyện thú vị rồi ôm nhau ngủ...như một gia đình - Con bé cảm thấy tủi thân vì không có ai bên cạnh. Chiếc giường rộng cũng chỉ mình nó nằm. Đối diện là bốn bức tường cùng sự sợ hãi. Nó tự hỏi: gia đình là gì?

Nanny ôm lấy nó, đôi mắt thoáng buồn, thương cho cô công chúa nhỏ bị hắt hủi. Bà cầu nguyện, phải chi mẹ của nó còn sống, nó sẽ được thương yêu như bao đứa trẻ khác. Nhưng, lời nguyện cầu đó sẽ không bao giờ thành hiện thực. Con bé cũng đâu biết người mẹ ruột vì nó mà qua đời.

Bà quẹt đi nước mắt và hôn lên trán nó. Sự sợ hãi bên trong con bé tan biến kéo theo những xúc cảm. Con bé thiếp đi trong vòng tay của Nanny. Nó mơ được gặp lại một người...người mà nó hết mực thương yêu và tự hào gọi là mẹ.

Nụ cười đọng lại trên môi...ngày mai sẽ khác...

Sáng hôm sau, con bé hay tin có người đến thăm nó. Vì là người bạn đầu tiên nên con bé hồi hộp lắm, nhất định phải để lại ấn tượng tốt!

Tiếng gõ cửa vang lên, tim Bảo Bình như muốn rớt ra ngoài. Bạn của nó là trai hay gái? Dễ thương không? Có nghịch không? Sẽ tử tế với nó chứ? Con bé không khỏi thắc mắc.

Đằng sau cánh cửa là một cậu bé có nét mặt bầu bĩnh. Cậu khoanh tay, ra vẻ khó chịu vì phải đợi quá lâu. Gặp con bé, cậu không thèm chào hỏi mà chỉ dáo diếc nhìn quanh căn phòng. Dễ thương quá! Việc đầu tiên nó nghĩ đến là nhéo lấy đôi má phúng phính của cậu.

Cậu bé bám chặt lấy ống quần của người quản gia và hét toáng:

_Không vào đâu!!! Phòng gì tối thui như có ma vậy! - Nhìn mặt con bé, nó liền mếu - Quái vật! - Mặt Bảo Bình trông rất giống cô hồn. Nó nhìn cậu bằng cặp mắt đáng sợ và nheo lại hết cỡ.

_Thôi nào, hoàng tử! - Quản gia cố lôi cánh tay cậu ra - Ở lại đây chút xíu thôi.

Hoàng tử nhỏ cứ nằng nặc đòi về. Bảo cậu chơi với con nhỏ dị hợm này ư? Rồi trở nên xấu xí giống nó? Có chết cũng không ở lại.

Mặt con bé tối sầm. Thằng nhóc ồn ào này là bạn của nó? Thái độ xấc xược, đã vậy còn dám chỉ vào mặt nó. Thật bất lịch sự! Nó không cần một đứa trẻ ngổ ngáo làm bạn. Con bé bực dọc bỏ vào trong và loay hoay với đống đồ nghề của mình.

_Hoàng tử! - Người quản gia hằn giọng - Lịch sự và tế nhị của cậu đâu rồi? Công chúa mới ngủ dậy nên đầu tóc không tươm tất. Cậu còn luộm thuộm hơn nhiều.

Hoàng tử nhỏ đỏ mặt, nhìn quản gia đầy hờn dỗi rồi ngoan ngoãn ở lại. Trong phòng giờ chỉ còn hai đứa, Bảo Bình thì làm việc của mình để cậu nhóc kia đứng chết trân. Cậu nhìn xung quanh. Đây mà là phòng của công chúa sao? Lạnh giống như nhà xác vậy.

_Máy sưởi hư rồi - Bảo Bình giải thích khi thấy thằng nhóc đang đứng run - Mi tên gì? Đừng có táy máy! - Con bé lườm cậu đến rách mắt khi thấy nó lục lọi đống đồ chơi của mình.

_Sư Tử - Cậu trả lời lí nhí rồi ung dung khám phá căn phòng. Bảo Bình mặc kệ và vẫn chăm chú xem cuốn tập tranh của mình.

Sư Tử làm đủ trò, chán đến nổi tự lảm nhảm. Cậu trèo lên ghế và áp má vào tấm kính cửa sổ.

_Ra ngoài vườn chơi đi - Sư Tử nhìn vạt nắng ban mai đang chiếu rọi xuống thảm cỏ lại nghĩ đến không khí ảm đạm bên trong căn phòng.

Bảo Bình vẫn ở trong thế giới riêng của nó và không thèm đếm xỉa gì đến cậu. Cuốn tập trên tay con bé như thu hút được tính tò mò của Sư Tử.

_Đọc gì thế? - Sư Tử lọ mọ lại gần - Đưa đây xem! - Thằng nhóc giật phăng cuốn tập từ tay con bé và đẩy nó suýt ngã.

_TRẢ LẠI CHO TA! - Con bé gầm lên và tóm lấy một bên quyển tập.

_KHÔNG TRẢ! - Sư Tử cương quyết không buông. Con nhóc này keo kiệt quá, vì một cuốn tập mà giành với nó bán sống bán chết.

Cậu giữ được một góc quyển tập, tay còn lại nắm lấy tóc con bé. Bảo Bình đạp túi bụi vào bụng cậu. Người hầu và quản gia nghe thấy tiếng cãi vả liền chạy vào phòng thì thấy hai đứa trẻ đang cắn nhau như chó với mèo. Quản gia lôi Sư Tử về phía mình, bà Nanny lại đang dốc hết sức ôm chặt lấy Bảo Bình. Dù đã buông quyển tập ra, chúng vẫn cố đấm đá nhau vài cái. Kết cuộc, cả bốn người cùng thở dốc. Bảo Bình nhìn lại cuốn tập và sững sờ. Mấy bức họa trong đó rách tả tơi. Tranh nó vẽ về gia đình...cố hết sức để tưởng tượng ra một gia đình hạnh phúc là như thế nào...tất cả đều bị thằng nhóc đó xé nát!

_VỀ ĐI!!! Bạn ta không phải là đứa phá hoại...- Con bé nức nở, ôm lấy xấp hình và chực khóc - Ngươi không phải là bạn của ta! Bạn của ta phải biết quý đồ của người khác.

_Ta...- Thằng nhóc lúng túng thấy rõ nhưng vẫn không chịu nhận lỗi về phía mình - Ta là bạn của ngươi từ khi nào? Ai mà thèm làm bạn với quái vật chứ! - Nó lè lưỡi rồi bỏ chạy. Người quản gia cáo lỗi và đuổi theo.

Trên xe, Sư Tử mặt phụng phịu ngồi khoanh tay nghe ông ấy thuyết giáo.

_Hoàng tử sẽ làm gì nếu có người làm hỏng món đồ quý giá của mình? - Quản gia hỏi.

_Ta sẽ bảo mẹ trục xuất nó ra khỏi nước! - Sư Tử trả lời như đó là điều hiển nhiên.

_Như vậy là phạm pháp hoàng tử ạ - Quản gia đổ mồ hôi hột nhìn thằng nhóc cứng đầu, một mực cho là nó làm đúng. Hôm nay, ông nhất định bắt cậu ta nhận lỗi. Quản gia tiếp - Vì hoàng tử không có món đồ quý giá nào cả.

_Ai nói là ta không có? - Sư Tử liền cãi - Thanh Lightsaber của ta còn quý hơn đống tranh của quái vật.

Quản gia day day vầng thái dương. Phải nói thế nào cho hoàng tử của mình hiểu đây? Ông nhăn mặt. Hoàng tử từ nhỏ đã rất hiếu thắng và hiếm khi nào cậu chịu thua kém hơn ai. Trừ khi có người năn nỉ, cậu mới nói lời xin lỗi, nhưng như vậy không có nghĩa là Sư Tử hiểu cậu đã làm sai điều gì.

_Đó không phải là một món đồ quý giá nếu cậu không gào khóc và giành lại cho bằng được - Người quản gia giải thích - Cũng như không mua được cái thứ hai.

Sư Tử im lặng. Cậu nhớ lại gương mặt nhạt nhòa trong nước mắt của Bảo Bình. Lần đầu tiên cậu làm một đứa con gái khóc, cảm giác ray rứt vô cùng.

_Không phải lỗi của ta - Sư Tử khẳng định rồi không nói gì thêm.

Quản gia im lặng, hy vọng hoàng tử của mình sẽ nhận ra được điều gì.

Ngày hôm sau, con bé vẫn làm lơ với cậu. Bảo Bình vốn đã quên hết sự việc ngày hôm qua, chỉ là nó không giỏi bắt chuyện nên ngồi thui thủi một mình. Sư Tử lại tưởng con bé còn giận mình nên đưa cho nó một hộp bánh thay lời xin lỗi. Do hoàng hậu bắt cậu làm vậy chứ không đời nào cậu đi tặng món bánh khoái khẩu của mình.

Con bé ăn ngấu nghiến, cũng là món bánh ưa thích của nó mà. Sư Tử nhìn theo và bụng bắt đầu đánh lô tô. Đổi ý rồi, cậu quyết định giật lấy hai cái bánh và cho vào mồm cùng một lượt.

_BÁNH CỦA TA!!! - Bảo Bình gào lên khi thấy Sư Tử định lấy thêm cái thứ ba.

Hai đứa nhỏ đánh nhau, người lớn vào ngăn, Sư Tử lại bị thuyết giáo trên đường về nhà.

Ngày qua ngày, tiếng gây nhau của chúng rần rần khắp cung điện. Có người đã phải ngỡ ngàng vì lần đầu tiên họ nhìn thấy công chúa của mình. Hiếm khi nào, Bảo Bình chịu rời khỏi phòng nhưng từ khi làm bạn với Sư Tử, con bé cười nhiều và ra ngoài nhiều hơn.

Tình bạn như chó với mèo của cả hai cứ lớn dần, lớn dần. Cho đến khi mối quan hệ đó bị lệch hướng. Bảo Bình nhận ra Sư Tử là người quan trọng và...

Giây phút ta gặp nhau ( 12 chòm sao )Όπου ζουν οι ιστορίες. Ανακάλυψε τώρα