Chap 24

164 3 0
                                    

  _Rey, anh đã về - Con bé mừng rỡ, chạy đến và ôm chầm lấy anh. Tiếng bước chân và hơi thở đều đều trên từng bậc thang, nhìn bóng đen len lỏi dưới sàn, Tiểu Ngư biết chỉ có thể là "anh" của nó.

Đã lâu rồi anh không đến thăm mình...

Rey trở về nơi mà anh gọi là "nhà". Dù không sống ở đây, thỉnh thoảng chỉ lưu lại và lấy việc ấy làm thú vui. Đến rồi đi, nhanh như cơn gió, mà dạo này anh thích ở lại hơn là về với bọn chúng. Ở đây, Rey thấy mình được giải thoát. Một cảm giác an toàn và con bé như thiên thần đem lại sự thanh thản cho anh. Từng lời nói, từng câu chuyện hoang đường mà nó kể, tất cả đều khiến anh thích được ở cạnh nó. Yên bình, thật thà, không mưu mô, toan tính...nơi mà anh có thể sống đúng với bản thân mình.

Một điểm tựu tập của các con nghiện, dân chơi và kỷ nữ. Con phố đầy rẫy những bar club, nhà nghỉ, mà trước đây "tiền án" của nó là một khu bị cháy rụi. Nơi mà anh trú con bé là phòng chứa vật dụng của một nhà hàng bên cạnh, trước khi chỗ này cũng bị nướng chín, tan tành theo mây khói. Người không sống được thì đã chết còn người chưa chết thì đều dời đi. Họ bỏ đi cũng đã gần ba năm. Một khu đổ nát, vớ được gì thì họ lấy cái đó, còn lại được gì thì họ đem theo. Tai nạn xui xẻo đã lấy mạng gần 75% dân số nơi đây.

Vốn định ban đầu anh không có ý giúp con bé. Nó là một trong những nạn nhân của mình thì không cần phải luyến tiếc. Tiểu Ngư là một đứa con không máu mủ, không thuộc về người đàn ông mà mẹ nó đeo đuổi. Và để bảo vệ bí mật, bà đành phải trừ khử đi con bé, vì đó giờ nó chỉ là cái gai trong mắt mình.

Rey chỉ làm theo nhiệm vụ, nhằm gia tăng thu hoạch của tổ chức. Nhưng anh không giết người vô tội, hay những kẻ mà anh cho rằng thượng đế còn muốn giữ lại. Giết Tiểu Ngư, một đứa trẻ ốm yếu, bệnh tật đối với anh còn dễ hơn giẫm đạp một con gián. Và anh không giết nó. Màu mắt đen láy tựa như góc tối trong tâm hồn hiện lên mỗi khi Rey nhìn vào. Một thái độ bất cần như của anh đối với đời. Con bé biết và nó đã sẵn sàng, ngay cả khi gặp anh cũng không hề tỏ vẻ luyến đời. Đối với một kẻ như Rey mà nói, xem thường cả tử thần thì Tiểu Ngư, không nghĩ rằng thần chết là tồn tại. Cuộc đời nó đã như địa ngục từ lúc sinh ra, chết thì cũng như đang sống thôi.

Chính vì vậy mà anh để nó sống. Để nó sống để biết sống là như thế nào. Sống rồi thì sẽ sợ chết. Đến lúc đó, nó sẽ được ra đi êm thắm, đúng nghĩa của một cái chết bệnh tật.

Con bé nắm tay và lôi Rey lại bàn. Anh ngồi xuống, đôi mắt thăm dò và tìm hiểu về sự sạch sẽ đến đáng ngờ của mặt bàn hôm nay. Bình thường thì phải đầy bụi vì không ai ngồi ăn trên đó. Chủ nhà hàng ra đi để lại bộ bàn ghế còn tốt chán, vài nguyên liệu không xài được, một cái bếp điện, tủ đựng với đống chén dĩa, duy chỉ còn mỗi hai cái muỗng.

Sau khi kéo anh ngồi xuống ghế, con bé quay lưng và loay hoay mở cửa tủ. Miệng nó liến thoắn vài câu, ắt hẳn phải đang rất vui vẻ.

_Anh chưa ăn gì phải không? Ăn mau kẻo nguội, ăn với Tiểu Ngư này! - Con bé đặt chén cơm trắng tinh lên bàn với chiếc muỗng. Bảo là ăn cùng nhưng phần ăn chỉ đủ cho một người.

Rey khẽ cười trước sự lém lỉnh của Tiểu Ngư, nhưng mau chóng lấy lại vẻ vô cảm của mình. Anh không vui bằng anh đang nghi ngờ. Không biết hôm nay nó bày đâu ra cái trò chuẩn bị cơm nước y như người lớn. Mà ở cái chốn cướp-đầy-đường này thì kiếm được miếng ăn rất khó, không lẽ con bé giành ăn thắng một gã đô con? Con bé cũng đâu được phép ra ngoài? Khả nghi, anh không tin nó lại kiếm được cơm trắng trước mình. Có khi nào...nó làm một việc mà anh rất ghét? Liệu việc đó có phải là do anh lây nhiễm hay do tác động của môi trường ảnh hưởng tới nó? Không thể...một đứa trẻ như Tiểu Ngư nhất định không được dấn thân vào con đường mà anh đã chọn phải. Để bị truy nã, để phải sống ẩn dật.

Tiểu Ngư chờ Rey mở miệng ra khen một lời, nhưng thay vào đó, anh nói một hơi:

_Cơm ở đâu mà em có? Anh đã bảo không được bước chân ra khỏi đây. Là em lấy trộm phải không? Anh chúa ghét việc cướp vụng, nhất là khi em còn nhỏ mà đã học thói ranh ma. Nếu em đói thì anh sẽ tìm gì đó cho em ăn chứ đừng đem thứ mình cướp về rồi ra vẻ tốt bụng. Mời anh ăn ư? Anh không cần. Thật thất vọng! - Giọng anh nhẹ tênh, không lên không xuống, chúng cứ đều đều. Người nghe được lại nghĩ rằng Rey không hề bộc lộ tí cảm xúc nào. Nhưng len lỏi trong đó là sự lạnh lùng, cứng rắn.

Con bé thì cảm thấy nặng nề. Tiểu Ngư không trả lời, đôi mắt long lên như muốn giải thích gì đó. Có lẽ trong phút nóng giận mà anh đã làm nó sợ. Sợ đến nổi rướm nước mắt.

Rey quay mặt đi, anh ghét nước mắt, chúng chỉ làm anh thêm mềm mỏng. Không khéo chúng sẽ tháo gỡ gai nhọn bao trùm lấy trái tim anh bấy lâu nay. Và nhất là, giọt lệ làm anh nhớ lại chuyện hồi chiều...Nếu anh là chúa thì sẽ rút cạn hết nước mắt của loài người – thứ khẳng định sự yếu đuối của họ.

Tiểu Ngư vẫn đứng yên, hai bàn tay nắm chặt vào vạt áo. Con bé muốn nói gì đó nhưng nhận thấy sự không tin tưởng trong mắt anh, lại thôi. Nó nghĩ, anh vẫn chưa tin nó là một đứa trẻ tốt, nó không cắp vặt, là người ta cho nó, nhưng dù gì nó cũng đã làm trái lời, bước ra ngoài. Nếu nó nói thật thì anh cũng không tin nó. Muốn lấy lòng tin của anh thật không dễ dàng. Nó biết như vậy. Vì anh quan sát rất kĩ, một sai phạm là đánh đổi lại sự nghi ngờ. Anh không tin nó thì giải thích làm gì.

Đoạn, Rey đứng dậy, rời khỏi bàn. Bước đi nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng. Anh dừng lại, suy nghĩ và tay cầm chốt cửa. Rey ngoảnh đầu, nhìn thì thấy con bé đã ngã quỵ. Vẻ mặt hốt hoảng, anh chạy lại đỡ cả thân hình Tiểu Ngư vào lòng. Người của nó nóng ran vậy mà giờ anh mới nhận ra. Từ đầu, cử động của nó đã có phần mệt mỏi hơn thường ngày và nay nó lại bị sốt.

_Tiểu Ngư, Tiểu Ngư à...mở mắt ra. Em bị làm sao thế? - Anh lay mạnh người nó.

_Em...không có...lấy trộm... - Là câu cuối anh nghe được trước khi đôi mắt đen ấy nhắm lại.

Rey ẳm con bé chạy. Gấp gáp. Trộn lẫn giữa không khí tiệc tùng, chùm đèn màu sặc sỡ của con phố One Way – vào-rồi-thì-không-muốn-rời-khỏi này, Tiểu Ngư tựa đầu lên vai anh, hơi thở nặng nhọc. Cả người con bé vả mồ hôi, trời thì se lạnh nhưng thân nhiệt của nó cũng đủ để tự động điều hòa. Anh chạy nhanh thật nhanh, biểu cảm không khác gì thường ngày chỉ có mỗi cặp mắt dằn vặt và hơi thở gấp rút, phả vào không gian xung quanh, phả vào mặt nó. Ấm áp.

Một bệnh viện tại khu vực lân cận, Rey tấp vào đó với khuôn mặt đẫm mồ hôi. Tới bên quầy tiếp tân, vẻ mặt của nhân viên nơi này cũng không kém ngạc nhiên so với anh. Họ nhìn Tiểu Ngư rồi nói với Rey vài câu gì đó, anh không nhớ nổi. Và Rey lại bế con bé đến nơi của bác sĩ. Nghĩ, họ sẽ biết phải làm gì với con bé.

Một phụ nữ trẻ, có vẻ là y tá vì cô ta không vận blouse trắng như các bác sĩ. Bảng tên cô ta đang đeo không nói lên gì nốt. Kelly là tên cô ta.

_Cậu là anh của con bé? - Kelly hỏi, đoạn, cô hơi nghiêng đầu và đôi mày nhíu lại.

Rey đứng im như tượng, cặp mắt anh vô hồn. Hít thở, chạy bán sống bán chết đến đây, hy vọng Tiểu Ngư sẽ không sao.

_Con bé sốt nặng sao còn để ra gió? Khi khám thì có dấu hiệu bị viêm đường ruột, nó đã nhịn ăn trong bao lâu? Cậu là người nhà của con bé? - Vị y tá lặp lại câu hỏi.

Đến giờ, Rey mới nghe được cô ta hỏi gì. Anh đưa tay quệt mồ hôi rồi bảo:

_Không! - Y tá nhìn anh khó hiểu, Rey mới đính chính lại - Tôi...không biết. Tôi không phải người nhà của nó...Tôi...thấy nó ở bên đường... - Giọng ấp úng pha chút lo lắng.

Kelly không hỏi nữa, cô ta quay người ra hiệu cho Rey bước cùng. Từ bên ngoài phòng bệnh nhìn vào, qua khe màn trên cửa sổ, Rey thấy con bé nằm trên giường, tay được truyền nước biển. Tiểu Ngư đang ngủ, nó thiếp đi vì mệt mỏi nhưng phiền muộn trên khuôn mặt thì không còn. Con bé đang thư giãn. Anh biết nó chưa bao giờ có được một giấc ngủ ngon từ ngày theo mình. Chỗ nó ở không có lấy nệm êm như nơi này. Có những lúc, anh đến thăm nó, nhìn thấy thân hình nhỏ chui rúc trong chăn–thứ ấm áp duy nhất mà anh có thể cho nó, rồi tự hỏi "Vì sao nó vẫn chịu đi theo mình? Sao không mò về với người mẹ vô lương tâm của nó? Thà bị ngược đãi còn hơi phải chịu khổ như vậy".

Có lẽ thứ Tiểu Ngư cần cũng là thứ mà Rey khao khát. Nó cần những người giống mình. Rey cũng vậy. Cần sự thấu hiểu. Trong khi con bé cố gắng ở bên người thương nó nhất để đem lại hạnh phúc cho họ, thì Rey lại ngược với nó, cách ly để không bị tổn thương. Không theo anh, Tiểu Ngư sẽ không phải chịu nhiều thiếu thốn, có một cuộc sống như những đứa trẻ khác. Lành mạnh.

Rey nghĩ...để Tiểu Ngư rời xa mình là tốt nhất cho con bé...

Giây phút ta gặp nhau ( 12 chòm sao )Where stories live. Discover now