Chương 80: Đây cũng được xem là bệnh viện sao?

47 8 3
                                    

Edit: Thanh Dương Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

____内内___

Trong bóng đêm có chiếc xe an tĩnh chạy về phía trước, trong chiếc xe đó có mùi máu tươi phiêu lãng cùng với tiếng đói bụng của Hạ Thần Đông và Tôn Cẩm Nhu vang lên hòa tấu thành một bài ca.

Diệp Trạch Thu nhịn cười, nhìn vẻ mặt buồn bực của Tôn Cẩm Nhu, cẩn thận đặt Khâu Sơ Hạ dựa vào lưng ghế rồi lục soát tìm khắp nơi trong xe.

Tìm nửa ngày mới thấy được một chiếc cặp nhỏ phía sau lưng ghế lái, đổ hết toàn bộ đồ bên trong ra ngoài thì chỉ có hai thứ hữu dụng, điện thoại di động và một thanh socola.

Diệp Trạch Thu đưa thanh socola cho Tôn Cẩm Nhu, đưa điện thoại cho Hạ Thần Đông lái xe, rồi xoay người tiếp tục ôm Khâu Sơ Hạ.

"Anh không ăn sao?" Tôn Cẩm Nhu cầm lấy thanh socola, nhìn Diệp Trạch Thu đang chăm chú nhìn Khâu Sơ Hạ, nhìn thấy thanh socola bị máu tươi của mình thấm đỏ, xấu hổ lau lau lên quần áo.

"Cô bị thương nên ăn trước đi." Diệp Trạch Thu nhìn Tôn Cẩm Nhu cầm thanh socola bất động thì cầm lấy thanh socola thay cô ta mở vỏ bọc ra rồi đưa lại cho cô ta: "Chừa lại một nửa cho Hạ Thần Đông, anh ấy lái xe tổn hao thể lực."

Tôn Cẩm Nhu cảm động nhìn Diệp Trạch Thu, buổi tối tìm thấy trái cây thì chia cho ba người bọn họ phần nhiều nhất, bản thân anh cũng chưa ăn được gì, bây giờ còn chia đồ ăn cho bọn họ nữa, mở miệng: "Người vừa đẹp trai vừa tốt bụng như vậy, đúng là hấp dẫn chết người."

Diệp Trạch Thu hạ quyết tâm lát nữa tìm chút nước đút cho Khâu Sơ Hạ, bây giờ cô còn đang hôn mê nên không dám cho cô ăn đồ cứng gì. Nếu không phải Khâu Sơ Hạ đang hôn mê thì thanh socola đó làm gì đến lượt Tôn Cẩm Nhu, anh chỉ cho một mình bà xã tương lai của anh ăn thôi.

Giờ nghe thấy Tôn Cẩm Nhu nói vậy thì mặt hơi đổi, cạn lời trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái như đang nói cảnh cáo cô ta đừng nổi lên tâm tư bất chính gì với anh, đưa thanh socola lên trước mặt cô ta, ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc có ăn hay không?"

Tôn Cẩm Nhu cười he he cầm lấy socola, cắn một miếng nhỏ rồi nhai nhai, cười cười lấy lòng Diệp Trạch Thu nhìn Khâu Sơ Hạ: "Tôi biết Ngài là của Sơ Hạ, nhất định không có ý nghĩ không an phận gì với Ngài đâu, Ngài yên tâm, yên tâm!"

Lời nói đó làm Diệp Trạch Thu hài lòng cong môi, lấy lại socola: "Cô an phận chút đi." Rồi bóc nửa phần còn lại của socola nhét vào trong miệng của Hạ Thần Đông.

Hạ Thần Đông theo bản năng há miệng, bị Diệp Trạch Thu thừa cơ nhét socola vào, vị ngọt của socola tràn ngập trong khoang miệng, nhìn Tôn Cẩm Nhu nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau thì hơi yên tâm thành thật nhìn về phía trước chuyên chú lái xe.

Xe lao trong màn đêm tĩnh mịch, Diệp Trạch Thu ôm chặt Khâu Sơ Hạ cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở của cô, lo lắng bồn chồn trong lòng càng nặng trĩu hơn.

Vẫn luôn đi đến khi Diệp Trạch Thu đói đến mức nuốt nước bọt, cuối cùng xe cũng dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng zombie gào rống từ đợt này đến đợt khác.

Hạ Thần Đông cầm lấy điện thoại nhanh chóng gõ chữ, xoay người đưa điện thoại đến trước mặt Diệp Trạch Thu.

Tôn Cẩm Nhu cũng cảm nhận được xe dừng lại rồi, thò đầu qua nhìn theo thói quen thuật lại: "Đây là bệnh viện tâm thần, không có nhiều người lắm, an toàn hơn bệnh viện bình thường, cơ sở vật chất thiết bị y tế chắc cũng có."

Tôn Cẩm Nhu thuật lại xong thì giật mình nhìn Hạ Thần Đông: "Bệnh viện tâm thần? Bên trong đó đều là bệnh nhân tâm thần đúng không? Vậy không phải là..." Nói một nửa cô nhìn thấy biểu cảm khó xử trên mặt Hạ Thần Đông, giọng dịu xuống: "Càng bạo lực hơn sao."

"Hạ Thần Đông tìm được chỗ tốt rồi, nhưng mà..." Diệp Trạch Thu nhìn hoàn cảnh ngoài xe, đêm hôm khuya khoắc tối đen như mực lại còn cúp điện, bầu trời không có lấy một ngồi sao nào nói gì đến trăng.

Bệnh viện không có ánh đèn, nhìn từ trong xe thì ngay cả hình dáng của bệnh viện như thế nào cũng không biết, đã thế bên ngoài còn có zombie, bốn người bọn họ mà vào bệnh viện bây giờ có lẽ còn nguy hiểm hơn so với chờ đợi bên ngoài này đúng không?

Nhưng mà Khâu Sơ Hạ còn đang hôn mê, Tôn Cẩm Nhu thì bị trúng đạn, bốn người bọn họ không có đồ ăn nước uống, dù sao bọn họ cũng phải vào bệnh viện một chuyến mới được.

Diệp Trạch Thu nắm thật chặt tay Khâu Sơ Hạ, nhìn hoàn cảnh phía trước đầu xe, thầm tính toán trong lòng, bản thân mình có dị năng tốc độ không bằng đi vào đó trước dò đường.

____Đây là đường phân cách Nại Nại___

(Quyển 1) Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh MẽOnde as histórias ganham vida. Descobre agora