Tích Phúc Hồng vuốt vuốt cái cổ trống rỗng, bỗng nhiên có chút không quen
Ngày hôm sau Lạc Khuynh Thành thế mà mở ra khóa cổ, cũng không phải thả nàng rời đi, mà là muốn chuyển sang chổ khác. Lạc Khuynh Thành thay Tích Phúc Hồng chuẩn bị một chiếc xe ngựa, đợi nàng ngồi xuống, lập tức nghe tiếng xích sắc kéo lê, cái này không phải là đem nàng khóa chặt sao ? Tích Phúc Hồng bất đắc dĩ thở dài, quả thật là áp giải ác nhân sao? Xe ngựa này so với xe chở tù tốt hơn một chút thôi
Trong xe ngựa u ám, Tích Phúc Hồng không có cách nào nhìn cảnh tượng bên ngoài, mấy ngày nay liền đi như thế, nàng căn bản không biết Lạc Khuynh Thành bắt nàng vì mục đích gì, chỉ là mơ hồ cảm thấy trong lòng phiền muộn, mí mắt cũng nhảy cực nhanh, mỗi khi xe ngựa chấn động, lòng của nàng cũng sẽ đi theo hốt hoảng, con đường này đi tới nơi nào ? Tương lai của nàng sẽ đi về đâu ?
Nhịn không được cuộn thân thể lại, Tích Phúc Hồng dùng sức nắm chặt hai tay.
Nàng không muốn đi, cũng không muốn biết
Bất đắc dĩ nàng không có quyền lựa chọn, cho tới bây giờ liền không có quyền quyết định vận mệnh của mình, Trên đoạn đường kia có phần điên cuồng, đi qua rất nhiều đường núi, cuối cùng dừng ở chân núi Hư Lâu Phong, chính là điểm dừng cuối cùng, bây giờ lại thành nơi xuất phát. Tích Phúc Hồng bị người mang xuống xe, nghênh đón nàng là giao lộ quen thuộc nhưng xa lạ, sắc trời lúc này đỏ bừng, hết thảy đều bất tường, tựa như đang cảnh cáo ngoại nhân đừng có đến gần
Không hiểu có sợ hãi trong lòng, Tích Phúc Hồng chậm chạp không dời bước chân
" Vì cái gì..." không biết là hỏi mình hay hỏi người, Tích Phúc Hồng bất lực thì thầm.
Lúc này sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa, Tích Phúc Hồng vô thức quay đầu, lập tức bị đạo ướt sũng mồ hôi. Dường như huyết dịch bị hút khô cạn, lạnh cả người, nàng thậm chí quên thở, ngực kẹt lấy hơi thở, không cách nào thở dốc. Lảo đảo lui lại một bước, Tích Phúc Hồng thấy Lạc Khuynh Thành dắt ngựa đi qua, khuôn mặt lạnh lùng, Tiêu Thê Ngọc ôn nhu cười yếu ớt, khí chất như liên, Tiết Bách Hoa mặc y phục trắng như tuyết, mị nhãn nhẹ lay, Thi Thúy Yên đang ngắm nhìn chủy thủ, linh khí bức người.
Bất luận là vị giai nhân nào cũng hiến có, nhưng Tích Phúc Hồng lại dường như thấy la sát, hận không thể co cẳng chạy trốn.
Chỉ là hai chân mềm nhũn, ngay cả đảm lượng chạy trốn đều không có. Tích Phúc Hồng không nghĩ tới kiếp này còn có thể gặp lại tất cả mọi người, ngày xưa ở võ lâm phân đà vẫn còn mới mẻ, như là ma chướng không tan, nhớ tới tình cảnh lúc đó đều khiến nàng sợ mất mật. Tích Phúc Hồng cảm giác ngực thấy đau, loại đau bao hàm quá nhiều tình cảm, thậm chí ngay cả chính nàng đều không thể giải thích, đến cùng phần tâm tư này nên quy về nơi nào ? Lòng của nàng còn có chổ nào để chôn dấu phần bi thống này ?
Năm người nhìn nhau, không ai lên tiếng, ngay cả Thi Thúy Yên ngày thường như điểu như lang cũng như giả điên giả dại. Một bên, Lạc Khuynh Thành cầm dây cương trong tray đưa cho tiểu đồng, Tiết Bách Hoa ho nhẹ vài tiếng, khó được Thảo Mộc tỷ muội làm bạn trái phải, mà Tiêu Thê Ngọc lần này cũng là một mình tới, cũng không có Bích Huyền Cung đệ tử đi theo, chiếu tình hình xem ra, là có người tận lực triệu tập
Không khí ngột ngạt,gió lạnh gào thét, một trận tiếng vó ngựa lao nhanh trên đường đánh vỡ tĩnh lặng
Người tới chính là võ lâm minh chủ Thần Đường Hạc, chỉ thấy hắn đi xe ngựa, bên người là một nam nhân tướng mạo nhã nhặn. Thần Đường Hạc chào mọi người, đồng dạng cũng trầm mặc không nói, thân thể cao lớn lưu loát xuống ngựa, quay đầu cùng Lạc Khuynh Thành trao đổi ánh mắt. Tích Phúc Hồng thấy như thế, bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương, lúc này Thần Đường Hạc giống như nhận lời, đi thẳng đến xe ngựa phía sau, cánh tay xốc lên vải mành
Vải mành kéo lên, một đôi giày nữ cũ hiện ra.
"... Bà bà..." Tích Phúc Hồng lẩm bẩm một tiếng, không dám tin
Phía sau màn chính là Mộ Tình Quỷ Bà, đây là Tích Phúc Hồng nằm mơ cũng không đoán được. Nàng trừng lớn hai mắt, không có mừng rỡ, chỉ có ngạc nhiên không hiểu, dưới loại tình huống này bà bà đang tính toán gì? Không phải Lạc Khuynh Thành an bài sao ? Vì cái gì trở lại Hư Lâu Phong ? Đến cùng là vì hổ long quật bí bảo sao ? Đám người tụ tập ở đây, dường như thời gian quay lại, chỉ là lần này, lại làm cho Tích Phúc Hồng không biết làm sao
Mộ Tình Quỷ Bà nghe tiếng Tích Phúc Hồng gọi, không có đáp lại, tựa như người xa lạ đi ngang qua nàng, đi về phía giao lộ. Thần Đường Hạc tiếp đó đi theo sau, lúc đi ngang qua Tích Phúc Hồng, nhịn không được nhìn qua nàng một cái, ánh mắt kia không bá đạo nhưng cũng không thân mật. Hai chân Tích Phúc Hồng giống như bị dính tại chổ, mắt thấy tất cả mọi người đi theo quỷ bà vào rừng cây, nàng lại không đi theo
" Đi theo " Lạc Khuynh Thành đứng ở bên cạnh nàng trầm giọng thúc giục
Tích Phúc Hồng giương mắt, tràn đầy không hiểu.
" Đây là có chuyện gì ?... Là ngươi đem bà bà tới sao ? Vì cái gì..." nàng nhíu lông mày, mười phần khó xử
Lạc Khuynh Thành nghe vậy chỉ liếc nhìn nàng một cái, tay áo dài chấn động, cái gì cũng không giải thích. Chuyện cho tới bây giờ, nói nhiều để làm gì ? Con đường này cuối cùng cũng phải bước, Tích Phúc Hồng đã vô pháp quay đầu. Lạc Khuynh Thành quay đầu nhìn chằm chằm Tích Phúc Hồng, nàng nghi ngờ trông thấy một tia e ngại trên mặt nàng, nàng đang phát run, giống như con hưu nhỏ bị vây ở cạm bẫy
Đã rơi vào cạm bẫy, chỉ có thể mặc người chém giết
" Đuổi theo" Lạc Khuynh Thành nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời đi
Nàng không sợ Tích Phúc Hồng trốn, bởi vì nàng không có chổ để trốn
Nhìn thân ảnh xích hồng đi xa, nàng còn có thể làm thế nào? Tích Phúc Hồng do dự nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể cắn chặt môi dưới, quật cường đuổi theo. Có lẽ nàng không biết ở phía trước có cái gì, nhưng nàng vẫn biết mục đích bà bà đến đây, càng muốn biết lý do bà bỏ rơi nàng, nghĩ về điều này, Tích Phúc Hồng chính là dù có lên núi đao xuống chảo dầu cũng sẽ đi theo, vị bà bà này nuôi dưỡng nàng lớn lên, làm sao có thể nói đi là đi, vô tình như vậy
Mọi người ở trong rừng sâu rậm rạp đi nửa ngày, rốt cuộc đi vào hổ long quật, cự thạch vẫn như cũ cao ngất, lộ ra uy nghiêm vô hình. Mặt trời lặn sau cốc, càng thêm u ám, huống chi đêm này không có trăng. Mộ Tình Quỷ Bà ngăn Thần Đường Hạc muốn đốt đuốc, tay già khô quắc hướng hắn duỗi ra, ra hiệu hắn đem đôi vòng hắc bạch
" Phúc Hồng, ngươi qua đây " quỷ bà bỗng nhiên mở miệng, Tích Phúc Hồng nghe vậy lập tức tiến lên
Nàng nghe thấy bà bà rốt cuộc gọi mình, lập tức xua tan lo lắng, lại không đến không kịp đáp lời, liền bị bà bà đẩy về phía trước.
" Lấy cái này, mở cửa đi" Mộ Tình Quỷ Bà đem hắc long vòng đuôi nhét vào trong tay Tích Phúc Hồng.
Cúi người nhìn vòng trong tay, Tích Phúc Hồng sắc mặt trắng xanh. Chính là hắc long vòng đuôi, bắt đầu cho chuỗi ngày không bình yên của nàng, hại nàng rời khỏi nhà, ở bên ngoài chịu đủ đau khổ. Có lẽ tổn thương sâu nhất của nàng không phải là Thi Thúy Yên, cũng không phải là Tiết Bách Hoa, càng không phải Tiêu Thê Ngọc, cũng không có Lạc Khuynh Thành, hai nàng bi thương thành bộ dáng này, đều là vì hổ long bí bảo trong tay, là dục vọng tham lam thế nhân mà bức hại
Chỉ thấy quỷ bà đem bạch hổ vòng đầu giao cho nam nhân tướng mạo nhã nhặn, đồng dạng bảo hắn mở khóa. Tích Phúc Hồng thấy thế, đành phải đi về phía cự thạch, nàng không hiểu làm thế có dụng ý gì, lúc trước bí bảo đã mở được, bây giờ cũng mở sẽ lại giống nhau, tại sao còn triệu tập nhóm người vẽ vời thêm chuyện ? Là Lạc Khuynh Thành không muốn từ bỏ ? Hay là...
Nhìn quỷ bà một chút, Tích Phúc Hồng chỉ cảm thấy bà bà không phải người mà nàng biết
Đôi vòng được đặt lên cự thạch, Tích Phúc Hồng lập tức lui về sau ba bước. Nàng nín thở ngưng thần, chờ cửa đá mở ra, nhưng lần này lại xuất hiện dị trạng, cự thạch vẫn như thế bất động, đang lúc nàng nghĩ lên tiếng, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng ầm ầm, lòng đất trái phải đều rung động, dưới lòng bàn chân truyền đến tiếng thâm trầm quan quẩn, như có cơ quan mở ra.
" Cái này... Đây là...." Thần Đường Hạc kinh hô một tiếng, chỉ vách núi cách đó không xa
Nguyên bản vách đá không có gì khác lạ, thế mà mở ra một khe hở, chỉ đủ một người đi qua, ở dưới có một bậc thang đá dẫn xuống dưới
Hổ long bí bảo xác thực tồn tại
Tích Phúc Hồng nhìn trợn mắt há mồm, quỷ bà chỉ hừ lạnh một tiếng. Khuôn mặt che kín tuế nguyệt lộ ra tiều tụy, nhưng ánh mắt không có nửa điểm hỗn độn, ngược lại tràn ngập tinh quang sáng ngời, nàng trực tiếp đi qua khe hở, không chút do dự, đám người thấy thế, cũng nhao nhao đuổi theo, Tích Phúc Hồng cũng không ngoại lệ
Tiêu Thê Ngọc vung lên bùa chú, gọi quỷ hỏa soi sáng bốn phía, các nàng dọc theo vách đá không ngừng đi xuống, Tích Phúc Hồng đi ở cuối. Mỗi một tầng, tâm liền căng thẳng một chút, cho đến khi nàng không còn cách nào tiếp nhận nổi áp lực, mới dừng lại bước chân. Trước mắt ánh dương các nàng càng lúc càng xa, cái này không phải hiện thực mà giống như tương lại của nàng...
Chỉ còn hắc ám...
Tích Phúc Hồng da đầu tê rần, đang nghĩ quay người né ra, hai chân lại không nghe sai sử, không nhúc nhích. Nàng mở miệng nghỉ gọi ra tiếng,phát hiện âm thanh cũng không có, nhất thời nội tâm hốt hoảng, mắt thấy điểm sáng biến mất, đám người để sớm đi xa, lưu nàng lại lẻ loi một mình
Không muốn...
Đừng bỏ lại một mình ta!
Tích Phúc Hồng ở trong lòng không ngừng hò hét, không ai nghe thấy
"... Hổ long quật không thể mở ra..."
Bên tai vang lên âm thanh mơ hồ.
" Hổ long quật không thể mở ra... Phàm nhân chớ vọng tưởng có được.. Tuyệt không ! Tuyệt không !!"
Lập tức giật mình, Tích Phúc Hồng nhớ ra chủ nhân của thanh âm kia, chính là thi hóa Bách Lý, cũng là cương thi giấu bạch hổ vòng đầu. Vì cái gì nghe được thanh âm của hắn ở đây ? Hắn không phải bị Tiêu Thê Ngọc giết rồi hay sao? Câu đố quá nhiều, nàng nghĩ không thấu, bỗng nhiên hai mắt vừa mở, thế mà thân đã ở chân cầu thang đá, kỳ quái là nàng căn bản không nhớ rõ có bước xuống cầu thang
" Đừng sững sờ nữa, đuổi theo" Lạc Khuynh Thành nghiêng người nói, Tích Phúc Hồng càng không hiểu vì sao
Chính nàng tự xuống hay sao ?
Ngắm nhìn bốn phía, thình lình phát hiện cũng phải là động quật đen nhánh, mà là một cung điện tráng lệ dưới lòng đất. Mặc dù cũng là u ám, nhưng ánh lửa mơ hồ chiếu sáng, lại lóe lên trang trí rườm rà, hoa văn sang trọng, thậm chí còn có điêu khắc hoa mẫu đơn bằng vàng treo ở trên vách, chung quanh đều tản mát ra cổ ngọc bảo sức, quả nhiên là có bảo quật !
"... Truyền thuyết là có thật ?" hổ long bí bảo là nơi lưu trữ tài bảo ngàn năm
Lạc Khuynh Thành nghe vậy, lại khinh thường hừ lạnh một cái, tiếp đó quay đầu rời đi. Tích Phúc Hồng xoay người nhặt lên ngọc trên đất, ngọc thạch cố nhiên mỹ lệ, nhưng nắm trong tay lại vô cùng nặng nề, những bảo tàng này đều là do cướp đoạt mà có, tản ra khí tức không rõ, mơ hồ trong đó có thể nghe thấy tiếng kêu rên, những người bị cướp đoạt, cùng tiếng khóc than của họ.
Tiện tay ném xuống ngọc thạch, Tích Phúc Hồng vội vàng đuổi theo
Nàng đi theo ánh lửa vòng qua hành lang đá, cung điện trong lòng đất dị thường xa hoa, lại còn có đình viện và ao nước, chỉ tiếc quanh năm không thấy ánh mặt trời, lại bởi vì lòng đất rét lạnh, nước trong hồ giống như bị đông lại thành băng. Nàng đi qua cây cầu thấp, cùng đám người hội hợp, chỉ thấy quỷ bà dừng ở trước cửa sắt, cánh cửa không hoa mỹ trang sức mà là một đại môn cao ngất rét căm căm
Trên cửa sắt cũng có điêu khắc, nhưng đều là hình mãnh thú giương nanh múa vuốt cùng yêu quái, có chút khác xa với hình ảnh khác, cũng giống như cảnh ở dưới địa ngục. Đang cảnh cáo đừng có xông vào, phía sau vô luận có cái gì, tuyệt đối không phải thứ lành. Hiển nhiên mục đích cuối cùng của quỷ bà không phải là tài bảo, cũng không phải là bí tịch
Mà là thứ ở phía sau cửa đang chờ bọn họ