Chương 9: Lấy máu luyện thuốc

469 40 0
                                    


Trong phòng mùi thuốc tràn ngập, tư vị hơi đắng hơi ngọt. Tích Phúc Hồng ngồi ở trên ghế vô lực bưng lấy chén thuốc, mấy ngay nay nàng đã uống dược trấp mười năm. Mỗi ngày Mộc Nhi sẽ bưng một bát cháo loãng cùng một bát thuốc, buổi trưa lại một bát cháo loãng cùng một bát thuốc, chạng vạng tối vẫn là một bát cháo loãng, cùng với một bát cuồn cuộn nước thuốc, nàng đều nhanh quên cảm giác thức ăn cứng rắn là như thế nào

Uống vào dược trấp cuối cùng, Tích Phúc Hồng nhíu mày chép miệng. Nàng tự nhận mình là người không chịu đắng, nhưng thuốc kia bây giờ nói đắng không đắng, uống xong hương vị buồn nôn sẽ còn lưu lại trong miệng, mấy canh giờ sau vẫn y nhiên nồng đậm

Nàng đi đến cửa sổ nhìn cảnh sắc bên trong nội viện, chỉ thấy Thảo Nhi cùng Mộc Nhi ở bên ngoài tưới thuốc. Liền mấy ngày nay, nàng dần dần có thể phân biệt hai khuôn mặt tương tự, trong đó con mắt mượt mà, nhanh mồm nhanh miệng chính là Thảo Nhi, mà thần sắc trầm lắng, chất phác kiệm lời chính là Mộc Nhi, mấy ngày nay nàng ngược lại hiến thấy cái miệng khẩu nghiệp của Thảo Nhi

Ngồi trở lại bên giường, vừa nằm xuống là muốn ngáp, đây cũng là căn bệnh gần đây của nàng, hơi dính giường mệt rã rời, cũng không biết có phải tác dụng dược hiệu. Dù sao nàng cả ngày bị vây ở trong nhà gỗ, cái gì cũng không thể làm, cho nên ngủ là ngủ đi

Trên cơ bản mỗi lần ngủ nàng đều nằm mộng, nhưng tỉnh liền quên đi mình nằm mơ thấy gì, nhưng hôm nay lại dị thường rõ ràng. Nàng mộng mình bị treo lên cây khô, nhánh cây quấn lấy tứ chi không thể động đậy, nàng bắt đầu bất an giãy dụa, muốn nhìn rõ ràng bốn phía nhưng lại đen kịt một màu, bỗng nhiên có cây đầu cành giống như cánh tay sống đến bên nàng, xoạt một tiếng mở ra da thịt của nàng, lập tức đau đến nước mắt lưng tròng

Giấc mộng này như thế nào lại đau như thế ?!

Trong lòng im ắng hò hét, ai ngờ mở mắt, trong tầm mắt mông lung lại trông thấy một thanh tiểu đao nhuốm máu

" Uy ! Chớ lộn xộn !" Thảo Nhi tiến đến ngăn chặn tay Tích Phúc Hồng, không để nàng giãy dụa

Lúc này nàng cuối cùng cũng thấy rõ tình cảnh của mình, tứ chi không có bị nhánh cây quấn quanh, mà bị dây gai cột vào bốn góc giường, cánh tay cũng làm cho Thảo Nhi mở ra một đường vết rách, máu tươi từ đầu ngón tay chậm rãi nhỏ xuống một cái chén sành bên dưới, mà trong chén đã chứa không ít

" Ngươi đây là làm cái gì ?!" Tích Phúc Hồng bối rối hỏi

" Nhìn không ra à ? Lấy máu đó " Thảo Nhi liếc nhìn nàng

Tích Phúc Hồng nghe vậy sắc mặt trắng bệch, lấy máu ? Một người bình thường sẽ muốn lấy máu người sao ? Nàng giương mắt thấy mình bị trói gô, tràn đầy uỷ khuất nhìn Thảo Nhi, nhưng nữ đồng không cho nàng sắc mặt tốt, dùng sức vặn đùi Tích Phúc Hồng, đau đến nàng há miệng kêu rên

" Ta để ngươi nhìn ! Thế nào ? Cảm thấy uỷ khuất ? Hừ thân là dược nhan ngươi liền nghe lời một chút " Thảo Nhi mắng

" Ngươi lấy máu của ta làm gì ?" Tích Phúc Hồng cắn môi dưới nói " Máu ta uống không ngon "

" Nói nhảm!" Thảo Nhi đứng người lên đem cái bát bưng ra hành lang " Ai uống máu ngươi !"

[Hoàn][BH][Nhất Thụ Đa Công] Thiên Hữu Phúc Hồng - Đào Hoa Chước ChướcWhere stories live. Discover now