Tiết Bách Hoa điên cuồng cười to, trong tiếng cười tràn ngập thê lương, cùng phóng túng
Tích Phúc Hồng nhìn máu tươi nhuộm đỏ hai tay nàng, đã không biết nên an ủi thế nào. Thần Y nửa điên nửa dại, hiện tại Tiết Bách Hoa đang nghĩ cái gì ? Tích Phúc Hồng đoán không ra, cũng không tính đoán. Thân kiếm đỏ thắm bị ném xuống đất phát ra tiếng leng keng ! Tích Phúc Hồng cả kinh toàn thân run lên
Đột nhiên cửa gỗ bị người phá tung, người tới lại là Thảo nhi rất lâu không gặp
" Sư phụ !" nhìn thấy Tiết Bách Hoa phát điên, Thảo Nhi khẩn trương kêu lên
Mộc Nhi sau đó đuổi tới, thấy trường kiếm nhuốm máu trên đất, tâm thoáng lạnh một nửa. Nàng tiến lên ngăn trở ánh mắt giao thao giữa Tích Phúc Hồng cũng Tiết Bách Hoa, Thảo Nhi lập tức ăn ý tiến lên, đưa tay nửa cường thể nâng lên Tiết Bách Hoa, kéo vạt áo băng bó vết thương không ngừng chảy máu
" Trước mang sư phụ rời đi, nơi này để ta giải quyết hậu quả được rồi " Mộc Nhi trầm giọng nói, chỉ thấy Thảo Nhi gật đầu, vội vàng đỡ Tiết Bách Hoa rời đi
Tích Phúc Hồng ngu ngơ ngồi ở mép giường, cho đến khi Thảo Nhi cùng Tiết Bách Hoa rời đi, nàng đều chậm chạp không cách nào hoàn hồn. Mộc Nhi thấy thế, tức giận lại bất đắc dĩ. Nàng lúc trước không nên mang Tích Phúc Hồng về đây, có lẽ để nàng bệnh chết ở đầu đường là lựa chọn tốt nhất, bây giờ sư phụ không chỉ có ma bệnh dày vò, còn vì Tích Phúc Hồng cả ngày hao tổn tâm trí, vô luận là đạt được hay không, đều thống khổ như vậy, nên để nàng chết, hoặc không chết... Đều giãy dụa như thế
" Nàng bảo ta cắt cổ tự sát..." Tích Phúc Hồng mắt đầy nước mắt, im ắng rơi xuống
Nguyên lai một người từng nói lời ấm áp với nàng lại muốn nàng tự sát, lại sẽ khó xử như vậy
Lòng của nàng đã không còn cảm thấy đau nhức, lại nhiều thê lương cùng cảm khái
Thần y không có bỏ rơi nàng, lại muốn nàng tự đi, đi lần này, vĩnh viễn không quay đầu...
Càng tuyệt vọng hơn.
" Sư phụ đã không còn biết cái nào là đúng cái nào là sai, ngươi hoàn toàn thanh tỉnh liền không nên chọc sư phụ sinh khí " Mộc Nhi biết rõ mình cũng có sai, lại không chịu yếu thế trước mặt Tích Phúc Hồng, chỉ là ngữ khí hiển nhiên không có ngoan lệ như lúc trước, ma màng một ít thuyết phục. Hiện nay Tiết Bách Hoa tựa như hài đồng tùy ý, chỉ cần thuận ý nàng, liền có thể bình yên vô sự
Tích Phúc Hồng lại không chịu thỏa hiệp
Nàng biết sư phụ nghĩ ở trên người nàng đạt được an định, nàng lại không chịu cho...
" Thảo Nhi đã trở về, chờ một lúc ta sẽ đưa ngươi rời đi " Để tránh ủ thành đại họa
Tích Phúc Hồng nghe vậy, thần sắc mờ mịt
" Đưa tiễn... Đưa ta đi đâu?" Âm thanh như muỗi kêu, Tích Phúc Hồng coi là thật cũng không biết đi nơi nào
" Đi đâu đều được, để ngươi lưu lại ở bên người sư phụ, sẽ chỉ khiến sư phụ bối rối, ngươi đi cũng tốt, nhắm mắt làm ngơ "lời này nghe tới tàn khốc, lại như thế thành khẩn. Mộc Nhi nhặt lên trường kiếm, rõ ràng chỉ nặng mấy lượng, nắm trong tay dường như ngàn cân, nàng không khỏi nghĩ thầm, sư phụ mang theo loại tâm tình nào để Tích Phúc Hồng tự sát ?
Thực tế quá bi thương
Giương mắt thoáng nhìn trong mắt Tích Phúc Hồng ướt nước mắt, Mộc Nhi đột nhiên nắm chặt trường kiếm trong tay
" Trên người ngươi dược liệu vẫn còn " Trở ta lấy một viên đan dược, Mộc Nhi đưa lên trước nói " Uống nó đi, để ngươi ngủ đến khi dược liệu lui đi, lên đường cũng ít chịu khổ hơn"
Tích Phúc Hồng trừng mắt nhìn, không chút do dự cầm lấy nuốt xuống. Nàng cái gì cũng không có, có thể đi liền đi, lưu lại cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là nàng nhớ tới Tiết Bách Hoa thay nàng ngăn lại kiếm, đã cảm thấy ngực phiền muộn, lúc ấy nàng đích xác nhận Tiết Bách Hoa vì ích kỷ, không ngờ thần ý đổi ý ngăn cản, đến cùng Tiết Bách Hoa đang suy nghĩ gì ?
Muốn nàng chết sao ? Hay là không nghĩ ?
Bối rối quấn quanh, Tích Phúc Hồng không có tâm tư nghĩ nhiều, nàng dứt khoát nhắm lại hai mắt, liền để tất cả mộng mị mang nàng đi xa. Mộc Nhi thấy Tích Phúc Hồng bình ổn hô hấp, tựa như đang ngủ say, nàng đem kiếm nhét vào trong vỏ rồi ném ra ngoài cửa sổ, sau đó chậm rãi đến gần Tích Phúc Hồng. Nhìn bên mặt nàng yên tĩnh, trên gương mặt lờ mờ có vệt nước mắt hong khô
" Lần này sau khi đi, đừng có lại trở về " Mộc Nhi cúi đầu nói nhỏ, là thỉnh cầu cũng là khuyên bảo
Nàng không muốn nhìn sư phụ chịu khổ, cũng không nghĩ lại nhìn thấy Tích Phúc Hồng.
Thân là dược đồng được sư phụ nuôi lớn, nàng nên làm là để sư phụ an độ quãng đời còn lại
Nếu như sư phụ bởi vì Tích Phúc Hồng mà khổ, liền càng không nên giữ nàng ở bên người
Đưa nàng rời đi, mới là tốt nhất....
Mộc Nhi âm thầm thay sư phụ lên kế hoạch, ngày đó chạng vạng tối liền đem Tích Phúc Hồng tiễn lên xe ngựa. Nhìn xe ngựa dần dần rời đi. Mộc nhi tâm tình càng thêm nặng nề, bởi vậy nhịn không được đưa tay nắm tay Thảo Nhi, hai người dường như trong lòng linh tê, Thảo Nhi không có trách móc Mộc nhi, hai thân ảnh tỷ muội ở bên đường trở nên nhỏ bé, gương mặt non nớt đều có một tia tang thương.
Trong lòng mỗi người đều nghĩ bảo vệ người
Hai tỷ muội chỉ mong có thể bảo hộ sư phụ, chỉ thế thôi.
Thân xe lay động, Tích Phúc Hồng dần dần tỉnh lại, nàng không biết ngủ bao lâu, vừa mới mở mắt buồn ngủ, đột nhiên xe ngựa một trận kịch liệt rung chuyển, cũng không lâu lắm liền đột nhiên dừng lại. Chỉ thấy bên ngoài vải mành tiếng ngựa hí, mã phu kinh hô một tiếng cũng không có động tĩnh, Tích Phúc Hồng cảm thấy không thích hợp, vừa nghĩ có phải lọt vào ổ thổ phỉ chặn đường hay không, một khắc sau bị một đôi tay kéo ra khỏi xe
Lập tức trời đất quay cuồng, Tích Phúc Hồng dược hiệu chưa lui hết, cảm thấy choáng đầu muốn ói, lại không ói ra được. Rừng đêm tối tăm không thể thấy cái gì, nàng bị người ôm ngồi xuống, chỉ cảm thấy ở trong ngực người kia ấm áp, trên người mùi hương lại quen thuộc, hỗn độn trong đầu không vội nhớ lại, liền bị người kia điểm huyệt ngủ, lại ngất đi.
" Sư muội.. Làm gì lại muốn bắt người như thế... Không ổn " Giọng nam trầm thấp vang lên, bước đến chính là một nam nhân thân thể thẳng tắp, chính là đương kim võ lâm minh chủ Thần Đường Hạc, chỉ thấy hắn mặc một thân đen nhánh, dường như làm tặc che giấu mặt mũi, trong tay cầm một thanh trường kiếm, đứng cạnh một con tuấn mã
Bắt người ?
Nghĩ đến tận đây, không tự giác nắm chặt thân thể trong ngực
" Phải thì như thế nào ? Chỉ cần còn có chút hy vọng, muội liền không từ bỏ ' Giọng nữ đặc biệt trầm thấp, cũng một thân áo đen Lạc Khuynh Thành trả lời. Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ của Tích Phúc Hồng, cảm thấy ngực nóng lên, ngày ấy long hổ rồng mở ra, trái tim nàng nôn nóng cùng thất lạc, sau đó mới biết Tích Phúc Hồng cùng Tiêu Thê Ngọc rời đi với nhau, càng cảm thấy đả kích không hiểu được, đột nhiên có cảm giác bị phản bội.
Nàng hứa hẹn qua, sẽ thả Tích Phúc Hồng.
Làm sao còn quay lưng phản bội nàng ?
" Sư muội.. Tin này... Là thật sao ?" Thần Đường Hạc do dự nói.
Hổ long quật bí bảo chính là dã tràng sớm truyền khắp giang hồ làm cho khỉ cười chó chê, ngày ấy sư muội biến mất không tăm tích, thật vất vả Lạc Khuynh Thành mới trở về, nhìn thấy hắn đầu tiên chính là muốn tìm Tích Phúc Hồng. Dù trong lòng Thần Đường Hạc có kiêng kỵ, nhưng vẫn cho người tìm tung tích, sau đó biết nàng đang ở bên cạnh Tiết Bách Hoa, vừa vặn tối nay muốn tới cướp người, Tích Phúc Hồng liền bị đưa ra
" Hổ Long mật bảo là giả, ta cũng ra sức đánh cược một lần, lần này thì có đáng gì ?" Lạc Khuynh Thành ôm Tích Phúc Hồng về phía hắc mã, lưu loát xoay người ngồi lên xe ngựa, nàng để Tích Phúc Hồng nghiêng người ở phía trước, kiên cố ôm chặt không buông. Cảm thụ sức nặng của nàng ở trước ngực, tâm liền an tâm, ngày trước tâm tình bất an nôn nóng, vậy mà an định lại.
Một loại tiêu sái trời sập cũng không sợ.
Thần Đường Hạc thấy Lạc Khuynh Thành nở nụ cười yếu ớt, không tự giác nhíu chặt lông mày " Sư muội lần này không có lấy cớ hổ long bí bảo, nếu Tích cô nương tỉnh lại, muội giải thích hành động này thế nào?" sư muội trong lòng chấp nhất khiến người ta câm nín, nàng tính tình ngoan cố cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ là lần này...
Xem ra chướng mắt.
" Giải thích?" Không ngờ Lạc Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng " Đối với bộc đồng ác nhân cần giải thích gì ?"
Một mực nhốt nàng, cầm tù là được
" Sư muội ! Tích cô nương tuy là bộc đồng quỷ bà, nhưng bây giờ không có tin tức quỷ bà, Tích cô nương cũng không liên quan đến quỷ bà, lần này thuyết từ không khỏi quá gượng ép " Thần Đường Hạc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hắn không muốn Lạc Khuynh Thành vì một tiểu oa nhi mà có biểu lộ thỏa mãn, cứ việc nàng đối với Tích Phúc Hồng dùng lời ác ngôn, lại xem nhẹ nàng cùng coi thường
Lạc Khuynh Thành nghe vậy, dừng lại cử động muốn chạm vào khuôn mặt Tích Phúc Hồng.
Quá gượng ép sao ?
" Sư huynh hy vọng nghe lời giải thích nào từ muội muội ?" Lạc Khuynh Thành đáy mắt đều là lạnh buốt, thậm chí lộ ra tia nguy hiểm.
" Sư huynh chỉ mong sư muội đừng mắc thêm lỗi lầm nữa " Thần Đường Hạc nhìn lại, không che giấu chút nào.
Sao lại là sai lầm ? Sao lại là sai lầm ?
Lạc Khuynh Thành bỗng nhiên nở nụ cười, không có uổng phí thanh danh Khuynh Thành của nàng, coi là thật đẹp đến nỗi người thấy qua cũng không quên được.
Dưới ánh trăng sắc lạnh, nàng thay y phục hỏa hồng ngày xưa, một thân mặc áo mặc thanh nổi bật cùng dung nhan ủy mị. Lạc Khuynh Thành ôm sát thân thể trong ngực, lực đạo lớn khiến khuôn mặt ngủ của Tích Phúc Hồng lộ ra một tia đau đớn, nhưng Lạc Khuynh Thành lại không buông tay, đầu ngón tay lạnh buốt thay nàng vuốt lông mày nhíu chặt, trong mắt lại không có gì ôn nhu cùng quyến luyến, chỉ vì nàng cũng không biết vì sao có tâm cảnh như vậy
Lúc đầu nàng bắt Tích Phúc Hồng vì muốn mở ra bí bảo, bây giờ hết thảy kết thúc, nàng lại lấy cớ gì lưu lại nàng đây ?
Hay nói là, nàng vì sao muốn giữ lại nàng ?
Nữ oa này xem như thú vị, không chỉ bị giang hồ thông lừa gạt xuất cốc, còn bị diệu thủ diêm la giày vò làm dược nhân nàng, cũng bị Bích Huyền Cung lừa gạt, liền ngay cả bị người phản bội nếm tận đau khổ, còn nguyện ý gánh vác tội danh của quỷ bà mà trở lại võ lâm phân đà, biết rõ không có đường lui, bí báo sau khi mở ra, nàng chẳng qua hướng tới một cuộc sống bình an thoáng chốc biến thành giấc mơ, lưu lại cho nàng còn cái gì ? Ngươi còn được cái gì ?
Mà ta lại có cái gì
Chừng hai mươi năm, có ngày nào được an tĩnh không ? Huyết đồ Lạc gia về sau, nhưng đã từng quên qua căm hận ?
Chỉ sợ căm hận đã cùng tính tình nàng mà dung hợp, liền ngay cả thương hại tiểu ác nhân, đều lộ ra vụng về...
Lạc Khuynh Thành từ đáy lòng bội phục Tích Phúc Hồng, bội phục nàng có thể vấp ngã vẫn có thể đứng lên, vô luận chịu nhiều đau đớn, tổn thương.
" Nhưng lại như thế đáng buồn..."
Câu nói này biến mất trong gió, không có người nghe thấy
Thần Đường Hạc nắm chặt nắm đấm, tiếp đó xoay người lên ngựa " Lần này... Có thể sẽ giết Tích cô nương sao ?"
Hắn không hiểu Lạc Khuynh Thành, bởi vậy nhịn không được hỏi một câu.
Lạc Khuynh Thành giơ tay giục ngựa, như một cơn gió tan biến trong bóng đêm
Có thể giết Tích cô nương sao ? Lạc Khuynh Thành trong đầu không ngừng quanh quẩn câu hỏi của Thần Đường Hạc.
Nàng chưa từng muốn giết nàng, cho tới bây giờ đều không có.
"... Tổn thương so với chết đau hơn " Lạc Khuynh Thành nắm chặt cánh tay, ấm áp từ ngực truyền đến
Một nữ oa nhi tuổi còn nhỏ, cha mẹ bị đồ huyết, lúc mất đi tất cả, lại gánh vác gánh nặng báo thù
Nàng hiểu rõ cái gì là hạn, cái gì là đau đớn.. Chết lặng đi qua lại quên đi yêu là cái gì
Thế nhưng nàng minh bạch, có đôi khi tổn thương so với chết còn đau hơn, bởi vì nàng sẽ không giết Tích Phúc Hồng, chỉ mong có thể...
Hận nàng, nhớ nàng