Mộc Nhi cuối cùng vẫn là để Tích Phúc Hồng thử nghiệm thuốc.
Nàng không biết đây là giúp nàng hay là hại nàng
Tích Phúc Hồng uống Lâm Tiên Đan liền núp sau góc tường không động chút nào, hiện nay thân thể nàng vô cùng mẫn cảm, chỉ cần nhẹ đụng , liền sẽ chọc nàng toàn thân mềm nhũn, bởi vậy nàng uốn góc tường , tận lực không động, chỉ cần chờ dược hiệu qua đi, tự nhiên có thể an nhiên vô sự, may mắn Mộc Nhi cho uống một viên dược hoàn kháng thuốc, mới khiến cho dược hiệu Lâm Tiên Đan đánh tan một nửa
"Ngô..." Tích Phúc Hồng than nhẹ một tiếng, mặc dù Mộc Nhi nói đừng tiếp xúc với người khác sẽ không sao
Nhưng thể nội không ngừng dâng lên nhiệt lực lại làm cho nàng khó mà chống cự, dường như trong thân thể có một đống lửa, không chổ phát tiết
Đang lúc Tích Phúc Hồng chuyên tâm chống cự nhiệt độ trong thể nội, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng ầm ĩ, không đợi Tích Phúc Hồng hoàn hồn, cửa gỗ cũ nát bị người mở ra. Người tới chính là một thân áo trắng Tiết Bách Hoa, phía sau nàng chính là Mộc Nhi thần sắc hốt hoảng, hiển nhiên là ngăn cản không được sự chấp nhất của sư phụ
"... A Phúc!" Tiết Bách Hoa bỗng nhiên nở nụ cười yêu kiều, lại bởi vì thần sắc có bệnh nên giảm đi ba phần diễm lệ
Tích Phúc Hồng e ngại hướng góc tường dựa sát vào, Tiết Bách Hoa không hề cố kỵ, hướng phía trước tới gần.
"... A Phúc ! Bản y có thể nghĩ ngươi rất nhiều ! Mộc Nhi nói với bản y rằng ngươi trở về ! Bản y thực sự cao hứng!" Tiết Bách Hoa giống như đứa bé khoa tay múa chân, nàng ngồi quỳ chân ở bên người Tích Phúc Hồng"... Để bản y hảo hảo nhìn ngươi, lần này ngươi gầy... Đi đường phi thường vất vả..."
Tích Phúc Hồng kinh ngạc nhìn Tiết Bách Hoa, hoàn toàn không có manh mối
Tối hôm qua nàng gặp qua Tiết Bách Hoa, lúc ấy nàng lạnh lùng giống như mới gặp nàng, bây giờ vì sao lại...
" Đừng! Đừng chạm ta !" Tích Phúc Hồng né tránh Tiết Bách Hoa đưa tay dò xét, chật vật hô
".. A Phúc ?" nụ cười Tiết Bách Hoa trên mặt nháy mắt cứng đờ
Nhìn thấy bộ dáng Tiết Bách Hoa thụ thường, Tích Phúc Hồng dùng sức cắn môi dưới, đau đớn để nàng thoáng thanh tỉnh. Bây giờ thân nàng trúng mị dược, chỉ cần tùy ý đụng đều có thể gây nên đại họa, Tiết Bách Hoa cho là thủy tác dung người, nhưng hiển nhiên nàng đã không nhớ rõ sự tình hôm qua, hàn độc khiến nàng trở nên điên loạn, đây là sự thật Tích Phúc Hồng nghe được từ Mộc Nhi.
"..... A Phúc, sắc mặt ngươi rất kém cỏi, để bản y thay ngươi chẩn mạch được chưa ? A Phúc ?" Tiết Bách Hoa nở nụ cười nhạt hỏi
Tích Phúc Hồng lại khẩn trương lắc đầu.
"... Bản y sẽ không hại ngươi, để bản y thay ngươi xem mạch a? A Phúc ?" Tiết Bách Hoa không từ bỏ, lại hỏi
Lần này Mộc Nhi không cách nào ngồi nhìn mặc kệ, lập tức tiến lên phía trước nói " Sư phụ, đồ nhi thay Tích Phúc Hồng bắt mạch, chỉ là mỏi mệt thôi, nghỉ ngơi mấy ngày liền không có gì đáng ngại, con thấy đừng nên quấy rầy nàng nghỉ ngơi, sư phụ thật vất vả bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, cũng nên nghỉ ngơi nhiều chút "
"... Không đúng" Tiết Bách Hoa bỗng nhiên giận tái mặt "... Thở hụt hơi, lại gấp, đổ mồ hôi ướt áo, thân thể run rẩy, sắc mặt ửng hồng, cái này lại như thế nào quá mỏi mệt ? Rõ ràng là bệnh trạng, A Phúc, ngươi nói cho bản y, thân thể nơi nào không thoải mái ?"
Mộc Nhi nghe vậy sững sờ, không nghĩ tới sư phụ vậy mà thanh tỉnh như thế, xem ra là tạm thời
" Sư phụ, Tích Phúc Hồng...." Mộc Nhi liếc Tích Phúc Hồng một cái, cắn răng nói " Là đồ nhi nghe lệnh, để nàng thử Lâm Tiên Đan..."
".... Lâm... Tiên Đan ?" Tiết Bách Hoa nửa nâng tay run rẩy, mị nhãn nhìn chằm chằm Tích Phúc Hồng "... Là bản y... Để con cho A Phúc thử Lâm Tiên Đan sao ? Là như vậy sao... Là như thế này a.. Bản y..."
" Sư phụ, tối hôm qua ngài bệnh tình nghiêm trọng, Tích Phúc Hồng sẽ thông cảm cho ngài, cho nên ngài không nên tự trách " Mộc Nhi vội vàng tiến lên nói, Tiết Bách Hoa chợt nâng tay lên chặn lại Mộc Nhi đang nói. Cái này là Hàn độc, coi là thật nàng biến thành nửa điên nửa dại, vậy mà để A Phúc uống mị dược sao ? Hay là mình điều chế mị dược ?
Đáng buồn lại buồn cười...
"... A Phúc, ngươi có thể trách bản y không ?" Tiết Bách Hoa nói không ngăn được run rẩy, Tích Phúc Hồng nghe lại mờ mịt
Trách Tiết Bách Hoa thì sao ? Sẽ trách nàng sao ?
Bây giờ lòng nàng đã chết, lại như thế nào trách ?
Tích Phúc Hồng cuối cùng chỉ mong thoát khỏi nàng, không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào. Tiết Bách Hoa thấy thế, ủ rũ bả vai, nàng hướng phía trước tới gần nửa phần, đang nghĩ nói chuyện, bỗng nhiên thoáng nhìn Mộc Nhi một mặt lo lắng, nàng minh bạch Mộc Nhi quan tâm nàng, nhưng bây giờ có quá nhiều lời nàng muốn nói với A Phúc, cũng không muốn để nàng nghe được
"... Mộc Nhi, con ra ngoài chờ ở ngoài cửa " Tiết Bách Hoa nói chậm
Mộc Nhi nghe vậy, dù vẫn cảm thấy không ổn, vẫn là cung kính lui ra. Lập tức kho củi cũ nát chỉ còn Tích Phúc Hồng cùng Tiết Bách Hoa, khoảng cách giữa hai người gần lại, Tích Phúc Hồng thậm chí có thể cảm nhận được trên thân Tiết Bách Hoa truyền đến rét lạnh, mà Tiết Bách Hoa cũng cảm nhận được sự cực nóng của Tích Phúc Hồng.
"... A Phúc.... Bản y...Ngày ấy từ biệt thường nhớ nhung ngươi.." Tiết Bách Hoa nheo mắt lại, nụ cười nàng suy yếu, Tích Phúc Hồng lại từ đó trông thấy một tia chân thành, nhưng Thi Thúy Yên khuyên nhủ khiến nàng hoàn hồn, cự tuyệt ấm ngữ mập mờ của Tiết Bách Hoa.
"... Bản y thường nghĩ... Nếu là ngày ấy có thể mang ngươi rời đi... Bây giờ sẽ khác đúng không ?" Tiết Bách Hoa hỏi.
Tích Phúc Hồng nhíu mày, chỉ lắc đầu " Ta đương nhiên phải theo bạch đạo đoạt bảo" Mặc dù là bị hố một trận...
Dù có trở lại Miêu Cương cũng vô pháp tìm thấy bà bà.
"... Ngươi chán ghét bản y như thế sao ?... Không muốn cùng bản y bên nhau ? Bản y nói, sẽ yêu ngươi đúng không ? Bản y sẽ hảo hảo đợi ngươi hả?" Tiết Bách Hoa trong mắt hiện ra nước mắt, nói đến chổ kích động còn thở không nổi, ho nhẹ vài tiếng.
Nhưng Tích Phúc Hồng lại như thế nào tin tưởng ?
" Ngươi để ta thí nghiệm thuốc, chính là đối đãi tốt nhất của ngươi sao ?" Tích Phúc Hồng nở nụ cười khổ, Tiết Bách Hoa bỗng nhiên sững sờ
Đúng vậy a...
Đây coi là yêu cái gì ?
Cái gì hảo hảo đối đãi ?
"... Ngươi hận bản y đúng không ? Bản y đối với ngươi như vậy.. Cho nên ngươi hận bản y đúng không ?" Tiết Bách Hoa mặc kệ Tích Phúc Hồng kháng cự, cường ngạnh giữ chặt hai tay nàng kích động nói: "... A Phúc ngươi nói a ! Ngươi có phải chán ghét bản y ? Hận bản y đến không cách nào tha thứ sao ? Ngươi đã nói thích bản y a ? Ngươi đã nói đúng không ? Nói lại lần nữa được không ? Để bản y nghe lại một lần được không ?"
Dường như dòng điện vọt qua, Tích Phúc Hồng thống khổ nhắm chặt hai mắt, nàng nghĩ hất tay Tiết Bách Hoa, lại bị cầm thật chặt
".. A Phúc, ngươi là dược nhân của bản y! Ngươi trở về thì sẽ không cho đi! Ngươi cũng đã biết , khi đó ở võ lâm phân đà, ngươi được giải Phong Sương hoa độc xong, bản y đau lòng cỡ nào! Ngươi vốn nên thuộc về một mình bản y! Chỉ thuộc về về bản y!" Tiết Bách Hoa chảy nước mắt to như hạt đậu xuống, nhỏ lên đùi Tích Phúc Hồng.
" Ta không phải của ngươi ! Không phải !!" Tích Phúc Hồng thống khổ nói, nàng không thuộc về bất kỳ ai!
"... Làm sao không phải ? Bản y từng có được ngươi ? Đúng không ? Bản y từng ôm qua ngươi, vuốt ve ngươi, hôn qua ngươi ! Làm sao không phải của bản y! Làm sao không phải !" Tiết Bách Hoa bỗng nhiên khí cực bại kêu khóc, đột nhiên âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tích Phúc Hồng nói ".. Hẳn là... Trừ bản y... Còn có người chiếm đoạt qua ngươi ? Còn có người đặt ngươi dưới thân yêu thương qua ? Có sao ? Nói a !"
Tích Phúc Hồng thoáng chốc trừng lớn hai mắt, dường như vết thương cũ bị người ta móc ra, đau đến không tự kiềm chế
" Đúng vậy a..." Tích Phúc Hồng quật cường nhìn đôi mắt hốt hoảng Tiết Bách Hoa, nức nở nói " Ngoại trừ ngươi, còn có người khi nhục qua ta ! Có Lạc Khuynh Thành, Tiêu Thê Ngọc, Thi Thúy Yên ! Ta sớm đã không còn hoàn chỉnh ! Chỉ là đồ đần để mặc người đùa bỡn! Ngươi hài lòng chưa! Ta, ta chỉ là.... Một kẻ ngay cả bà bà dưỡng dực từ nhỏ cũng vứt bỏ... Một tên ăn mày, Tích Phúc Hồng a !"
Hô lên những đau đớn trong lòng, Tích Phúc Hồng xụi lơ ngửa đầu thở dốc.
Nước mắt đầy tràn hốc mắt, nàng lại không để nước mắt rơi xuống
Tiết Bách Hoa kinh ngạc sửng sốt, nàng phỏng đoán qua, đoán không được... đều là thật.
"... Thì ra là như thế.... Nguyên lai bản y tâm tâm niệm niệm, lại là loại nữ oa nhi như thế " Tiết Bách Hoa tự giễu cười nói, nhưng nước mắt như mưa không ngừng rơi xuống ".. Làm sao không nói sớm ? A Phúc, ngươi làm sao không nói với bản y sớm một chút ? Không tin bản y sẽ cứu ngươi sao ? Cảm thấy bản y rất vô dụng sao ?"
" Thi Thúy Yên... Từng muốn dắt ta đi trốn, nhưng y nhiên bị Lạc đương gia ngăn cản '' Tích Phúc Hồng nheo hai mắt " Tiêu Thê Ngọc sau khi hổ long quật mở ra liền mang ta rời đi, nhưng nàng lại yêu đậm sâu sư muội Lăng Tuyết, bây giờ thần y bị trúng hàn độc, nửa dại nửa điên, bảo ta phải làm sao cho phải ?"
Tiết Bách Hoa nhìn nàng, nước mắt làm mờ ánh mắt nàng. Ở trong mắt nàng, Tích Phúc Hồng đã vặn vẹo, A Phúc trong lòng nàng...
Có lẽ sớm đã không còn tồn tại.
"... Nửa dại.. Nửa điên..." Đường đường là diệu thủ diêm la, lại so với người điên không khác chút nào.
Bây giờ nói cái gì đều quá trễ.
Buông ra bàn tay nắm chặt Tích Phúc Hồng, Tiết Bách Hoa nghiêng thân trước, ôn nhu đặt một nụ hôn trên trán nàng.
"...A Phúc, ngươi chịu trở lại bên cạnh bản y không ? Tiết Bách Hoa nghẹn ngào hỏi
Cho dù Tích Phúc Hồng đã vỡ vụn không còn gì, nàng lại không cách nào buông tay.
Coi như không có tâm nàng cũng không sao
Tích Phúc Hồng cùng Tiết Bách Hoa bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn chính mình trong đồng tử thần y, mặt mũi tràn đầy do dự.
"... Ngươi xem, thế nhân có bao nhiêu thực tình, bao nhiêu người tốt ?"
Ngày ấy lời lão khất cái ở trong miếu đổ nát bỗng hiện lên trong đầu nàng, Tích Phúc Hồng tìm không ra đáp án
Trở lại bên cạnh Tiết Bách Hoa ? Nhưng nàng có khi nào ở bên cạnh nàng đâu ?
" Chúng ta yêu muội, nhưng lại không dám yêu muội... Không phải không muốn, là không dám... Muội có hiểu không ? "
Thi Thúy Yên hỏi nàng hiểu không ? Kỳ thật nàng không hiểu, vì sao không dám ? Vì yêu cần thế nào mới thành toàn ?
"... A Phúc, trở lại bên cạnh bản y được không ? Bản y lần này chắc chắn hảo hảo yêu ngươi, sẽ chữa độc cho ngươi, sẽ yêu thương ngươi, đối với ngươi tốt " Tiết Bách Hoa lại hôn cái trán Tích Phúc Hồng.
"... Ngươi yêu ta sao ?" Tích Phúc Hồng kéo ra khoảng cách giữa hai người, nghi ngờ nói
Tiết Bách Hoa nghe vậy, bỗng nhiên nở nụ cười yêu kiều, nhìn ở trong mắt Tích Phúc Hồng lại có chút không chân thật
"... Bản y đương nhiên yêu a Phúc, cho nên A Phúc cũng phải yêu bản y mới được, hiểu không ? Liền yêu một mình bản y, đi theo bản y, lưu ở bên cạnh bản y được không ?" Tiết Bách Hoa ở trước mặt Tích Phúc Hồng bây giờ giống như trước đây, che chở nàng, nói những lời ấm áp
Tích Phúc Hồng nghe vậy, lại cười thảm đạm
" Ngươi cái gì cũng không có, cho nên ở bên cạnh ta a ? Được không ?"
Nàng chưa quên, Thi Thúy Yên cũng là nói như thế với nàng, nhưng bây giờ nàng có được gì ?
Chỉ thêm một lần bị lừa gạt cùng tổn thương.
Tích Phúc Hồng ngã người vào trong ngực Tiết Bách Hoa, mệt mỏi tự lẩm bẩm
".. Ta cái gì đều không có.. Trừ chổ này... Ta còn có thể đi đâu ?.. Còn có chổ nào để đi ?...."