[Bách hợp] [Edit - Hoàn] Thật...

By chris_nguyen

2M 80.6K 10.6K

More

Giới Thiệu
Chương 1: Không tệ
Chương 2: Phát hiện
Chương 3: Bổ nhiệm làm quan
Chương 4: Bị tóm
Chương 5: Không có thành kiến...
Chương 6: Thật đáng thương...
Chương 7: Hội gặp mặt
Chương 8: Muốn chết
Chương 9: Đen nuốt đen
Chương 10: Bạo Phát
Chương 11: Nói lời xin lỗi
Chương 12: Rất tốt a...
Chương 13: Thực kỳ quái
Chương 14: Vui chết được
Chương 15: Rất muốn nhìn
Chương 16: Nhờ một chút...
Chương 17: Nỗi khổ thầm mến...
Chương 18: Không xác định...
Chương 19: Tao sợ...
Chương 20: Trộm hương thơm...
Chương 21: Bình thường chút....
Chương 22: Là cô sao...
Chương 23: Nói chuyện làm ăn...
Chương 24: Đừng chọc tôi...
Chương 25: Tỉnh ngộ
Chương 26: Quỷ kế thành công
Chương 27: Lần đầu nói chuyện
Chương 28: Giá đắt
Chương 29: Nhớ lại chuyện cũ...
Chương 30: Tôi chờ em...
Chương 31: Nghi hoặc...
Chương 32: Thích em...
Chương 33: Lộ nguyên hình...
Chương 34: Dùng thâm tình....
Chương 35: Chọc cô cười...
Chương 36: Giúp ơn lớn...
Chương 37: Em hiểu...
Chương 38: Bắt nạt người khác...
Chương 39: Dạ "dụ thụ"...
Chương 40: Tình này...
Chương 41: Phong Mãn lâu...
Chương 42: Không buông...
Chương 43: Rất ủy khuất...
Chương 44: Phim thần tượng...
Chương 45: Để bụng...
Chương 46: Tiểu biệt nữu..... (Nhóc con hẹp hòi khó tính)
Chương 47: Thật ngọt...
Chương 48: Lời dẫn lửa...
Chương 49: Ân huệ của mỹ nhân...
Chương 50: Khí phách...
Chương 51: Nụ hôn hương diễm...
Chương 52: Chơi trò lãng mạn
Chương 53: Bị đá...
Chương 54: Đau lòng...
Chương 55: Hoàn toàn hiểu ra...
Chương 56: Tôi nguyện ý...
Chương 57: Giặt ga trải giường...
Chương 58: Quản giáo tốt...
Chương 59: Dục vọng chiếm hữu...
Chương 60: Làm "công" rất tốt...
Chương 61: Bởi vì người đó...
Chương 62: Sẽ không...
Chương 63: Chỉ hôn nhẹ...
Chương 64: Đừng nản chí...
Chương 65: Cực mạo hiểm...
Chương 66: Bồi tiếp mày...
Chương 67: Không khống chế được...
Chương 68: Hai tuần...
Chương 69: Không rời được...
Chương 70: Đau lòng cắt đứt...
Chương 71: Đừng hận tôi...
Chương 72: Tình quyết liệt...
Chương 73: Đau lòng...
Chương 74: Nói cho em biết...
Chương 75: Ép từng bước...
Chương 76: Bước ngoặt...
Chương 77: Đừng đi...
Chương 78: Lúc chia ly...
Chương 79: Đêm tổn thương...
Chương 80: Thay đổi...
Chương 81: Bắt cô Tiếu...
Chương 82: Lời từ trong lòng...
Chương 83: Con đường dự định...
Chương 84: Rất trong sáng...
Chương 85: Thực kinh ngạc vui mừng...
Chương 86: Người nào diễn...
Chương 87: Cao thủ đối đáp...
Chương 88: Vui vui vui...
Chương 89: Gặp lại...
Chương 90: Cầu xin an ủi...
Chương 91: Nồng đậm lửa ghen...
Chương 92: Năm chữ...
Chương 94: Có gì đó không đúng...
Chương 95: Nước lửa dung hòa...
Chương 96: Đủ loại nảy sinh...
Chương 97: Xin hãy quý trọng...
Chương 98: Lễ mừng năm mới...
Chương 99: Tâm quay về chốn cũ...
Chương 100: Phiên ngoại - Dẫn vợ về nhà [1]
Chương 101: Dẫn vợ về nhà [2]
Chương 102: Trận chiến tranh đoạt Vũ Hàm [1]
Chương 103: Trận chiến tranh đoạt Vũ Hàm [2]
Chương 104: Trận chiến tranh đoạt Vũ Hàm [3]
Chương 105: Phiên ngoại: Lão Đại

Chương 93: Rất quyến rũ...

24.1K 722 115
By chris_nguyen

Kỳ thật trước khi nói năm chữ này Dạ Ngưng cũng đã vắt hết óc suy nghĩ một phen rồi, bây giờ nàng thực sự còn có cảm giác như thể giẫm trên miếng băng mỏng vậy. Nàng thực sợ khi Vũ Hàm khó khăn lắm mới đến tìm mình mà lại bị mình chọc tức, cũng thực hối hận mình rỗi hơi lại đi tìm Hiệp Nhiên đến chọc tức Vũ Hàm, đồng thời lại có chút hận sự thấp hèn của mình. Vì cái gì khi yêu một người lại hèn mọn đến như vậy, một bản thân từng phong lưu phóng khoáng không đem bất cứ việc gì để trong lòng ngày trước đã một đi không trở lại mất rồi. Dạ Ngưng nhìn bộ dáng Tiếu Vũ Hàm chuẩn bị rời đi, gấp đến nỗi như lửa cháy đến nơi, rốt cục cũng nói ra năm chữ đầy thâm ý: “Về sau cô ở trên.”

Về sau cô ở trên……

Nói ra không chút khách khí, thực sự là một câu nói đầy uất ức kèm dâm đãng!

Ý tứ Dạ Ngưng biểu đạt có thể hiểu được rất rõ ràng, ở trên, ở trên, về sau tất cả những điều Tiếu Vũ Hàm nói nàng sẽ đặt lên hàng đầu, sẽ không có việc gì lại tìm việc khiến cô nổi giận nữa, nếu cô không muốn trả lời, mình cũng sẽ không truy cứu. Dạ Ngưng sẽ chờ, vẫn chờ Vũ Hàm chuẩn bị sẵn sàng nói cho nàng, đây là về phương diện uất ức, còn về phần dâm đãng thì……

Ánh đèn vàng cam trong nhà hàng hắt lên khuôn mặt ửng đỏ của Tiếu Vũ Hàm, ánh mắt vốn lạnh như băng lại trở nên né tránh, mà Dạ Ngưng vẫn bị vây dưới hạ phong lại đúng lý hợp tình ngẩng đầu lên, chớp mắt không chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Vũ Hàm, thế nào, đây là năm chữ cô muốn mà phải không, còn muốn bỏ đi sao?

Tình yêu là tương đối, Tiếu Vũ Hàm hiểu Dạ Ngưng, biết cách công phá vẻ “ngạo kiều” của nàng, mà Dạ Ngưng cũng đồng dạng biết làm cách nào để hóa giải cái lạnh như băng trong mắt Tiếu Vũ Hàm, làm cho cõi lòng cô trong nháy mắt liền hòa tan thành nước.

Tiếu Vũ Hàm đỏ mặt nở nụ cười, muốn mở miệng nói Dạ Ngưng không đứng đắn, nhưng lúc nhắc tới ba chữ đó liền có vẻ như hơi có ý làm nũng. Mà quy tắc tự nhiên chính là thế, thời điểm lúc thỏ trắng nhỏ thẹn thùng thì chính là lúc sói xám xuất hiện.

Dạ Ngưng hô hấp tựa hồ có vẻ khó khăn, đứng thẳng người dậy, từng bước đi tới gần Tiếu Vũ Hàm, mỗi bước tới gần, trái tim liền nảy lên kịch liệt thêm một phần. Đã bao nhiêu lâu rồi, Vũ Hàm, cô biết không, những ngày tháng chúng ta xa cách, em nằm mơ cùng đều muốn đi từng bước đến gần cô thế này, trải qua biết bao việc, chỉ thầm nghĩ muốn chân chân thực thực ôm cô vào lòng.

Hương chanh quen thuộc phả vào mặt, hốc mắt Dạ Ngưng đỏ bừng, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, nét mặt nhu hòa, nhu tình trong mắt cơ hồ như tràn ra.

Trăm chuyển ngàn hồi, trăm chuyển ngàn hồi……

(Trăm lần xoay người, ngàn lần ngoái lại)

Khoảnh khắc lúc Tiếu Vũ Hàm rơi vào lòng Dạ Ngưng, hai người đều cảm giác được đối phương run rẩy, Dạ Ngưng dùng sức ôm Tiếu Vũ Hàm, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Thực tủi thân, thật sự rất tủi thân mà, vì cái gì đợi lâu như vậy Vũ Hàm mới đến tìm nàng. Một năm qua, nàng đã đau khổ đến mức nào, mỗi ngày trôi qua, nỗi tuyệt vọng của nàng lại nhiều thêm một phần, nghĩ đến Vũ Hàm có thể vĩnh viễn cũng không tìm đến nàng, đau lòng mà ngay cả cách để phát tiết cũng đều không có. Miễn cưỡng cười vui, làm việc điên cuồng như phát điên, đều là bởi vì nhung nhớ.

Hai tay vòng lấy eo Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm tựa đầu chôn ở chỗ cổ nàng, không nói lời nào, để mặc cho Dạ Ngưng nằm trong lòng mình giải tỏa tâm tình bị đè nén.

Là cô sai, đã nói muốn vĩnh viễn ở bên nhau, đã nói dù có bất kì lý do gì cũng sẽ không chia tách, đều là cô sai, là cô thực có lỗi với Dạ Ngưng.

Ôm Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng thất thanh òa khóc, nước mắt tuôn trào không ngớt, tưởng như muốn đem mọi nỗi tủi thân trong suốt một năm qua khóc hết ra. Tiếu Vũ Hàm yên lặng rơi nước mắt, mở miệng nói những lời an ủi Dạ Ngưng không khóc nữa, hai má nhẹ nhàng cọ cọ cổ Dạ Ngưng, thì thầm: “Thực xin lỗi, Dạ Ngưng, thực xin lỗi, đừng khóc nữa, nhé?”

Trước kia, tất cả mọi người đều nói cô si tình, nói cô yêu quá sâu đậm, tương lai sẽ bị Dạ Ngưng làm tổn thương. Nhưng mà đến lúc này, người cô yêu nhất, vẫn một mực đặt trong tim, dùng hết thảy mọi khả năng để bảo hộ lại bởi vì cô mà khóc thương tâm như thế.

“Sẽ không, không bao giờ nữa……” Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng an ủi Dạ Ngưng, ngẩng đầu lên lau đi nước mắt cho nàng, nước mắt trên mặt vừa được lau khô, nàng lại ứa ra càng nhiều nước mắt hơn nữa.

Người khiến cho chúng ta vui vẻ nhất, thường thường cũng sẽ chính là nguồn suối nước mắt của chúng ta.

Đợi một lúc lâu Dạ Ngưng mới có thể thăng bằng lại cảm xúc, ngừng khóc, tay lại vẫn như cũ vòng bên hông Dạ Ngưng không chịu buông ra, Vũ Hàm nhắm mắt lại, thuận theo tựa vào lòng nàng, để mặc cho Dạ Ngưng hôn nhẹ lên trán mình, cằm mình, rồi môi.

Tiếu Vũ Hàm như vậy, chỉ có một mình Dạ Ngưng có thể nhìn thấy.

“Vũ Hàm.” Tâm tình Dạ Ngưng dao động rất lớn, nỗi vui mừng khi đánh mất mà lấy lại được cùng nỗi oán hận đã qua giao hòa hỗn tạp cùng một chỗ, làm cho trong lúc nhất thời Dạ Ngưng không biết phải đối xử với Tiếu Vũ Hàm thế nào.

Tiếu Vũ Hàm mở to mắt, ngửa đầu nhìn nàng.

Trong đôi mắt ẩn chứa thâm tình của Tiếu Vũ Hàm đều là Dạ Ngưng, hình ảnh nàng tràn đầy trong đó, trong khoảnh khắc mọi lý trí đều hóa thành hư vô, cái gì là oán hận, hay vui vẻ gì gì đó đều biến mất hết, Dạ Ngưng nâng cằm Tiếu Vũ Hàm, hôn xuống một nụ hôn thật sâu.

Phải, hương vị quen thuộc, ngay cả xúc cảm cũng làm cho người ta hoài niệm như vậy.

Đã lâu lắm rồi không hôn môi, lòng hai người đều tồn tại ít nhiều khẩn trương cẩn thận, sự ma sát giữa hai làn môi mang đến từng dòng điện tê dại, chỉ nhẹ nhàng mút lấy. Dạ Ngưng hôn lên môi Tiếu Vũ Hàm, một cái, hai cái, ba cái, hương thơm đầy khoang miệng làm nhiễu loạn cõi lòng hai người, dòng điện bắn ra tứ phía, Dạ Ngưng ôm hai má Tiếu Vũ Hàm, thở hổn hển nghiêng người về phía sau.

Nàng muốn nhìn Tiếu Vũ Hàm, muốn biết đây không phải giấc mộng. Không có môi cùng môi tiếp xúc, đôi mắt nhắm chặt của Tiếu Vũ Hàm chậm rãi mở ra, ánh mắt hơi chút mê man xuyên thủng trái tim Dạ Ngưng, tiếng hét ở nơi sâu thẳm linh hồn cơ hồ như muốn xé nát thân thể, nàng thật sự muốn, thật sự muốn một ngụm ăn sạch người trước mặt.

Không còn chỉ hôn môi đơn giản nữa, lưỡi cuồng nhiệt xâm chiếm khoang miệng Tiếu Vũ Hàm, là của nàng, hết thảy mọi thứ của Tiếu Vũ Hàm đều là của nàng. Mút lấy hỗn loạn cắn xé, ánh mắt Dạ Ngưng cuồng loạn đầy lửa nóng, mày Tiếu Vũ Hàm dần dần nhíu lại, hình như có chút không chịu đựng được màn hôn môi gần như giày xéo của Dạ Ngưng, sức lực giữa hai chân như bị hút hết, cánh tay liền trườn lên cổ Dạ Ngưng, cả người Tiếu Vũ Hàm tựa vào lòng nàng, kịch liệt thở dốc, thanh âm rên rỉ mơ hồ cũng đều bị Dạ Ngưng nuốt vào bụng, nàng giống như thể dã thú nổi điên, không quan tâm đến bất cứ thứ gì mà hôn lấy Tiếu Vũ Hàm.

Bàn tay vẫn giam cầm hai má Tiếu Vũ Hàm mạnh mẽ rời xuống dưới, kẹp lấy hông cô, Dạ Ngưng xoay người kéo theo cô từng bước một ép Tiếu Vũ Hàm đến bên chiếc bàn gỗ đào đỏ sẫm ở đối diện. Dạ Ngưng vươn tay phải, hất tung chén trà trên bàn, thuận thế đem Tiếu Vũ Hàm đặt lên trên.

“Dạ Ngưng……” Bên tai truyền đến thanh âm chén trà rơi xuống đất, Tiếu Vũ Hàm mở to mắt, mang theo một tia ẩn nhẫn nhìn Dạ Ngưng. Trong mắt Dạ Ngưng tràn đầy tơ máu, nàng bất chấp nhiều thứ như vậy, đè lên người Tiếu Vũ Hàm, dùng sức hôn cô.

Cái trán, lông mi, mí mắt, sợi tóc, cổ, Dạ Ngưng lưu lại trên người Tiếu Vũ Hàm tầng tầng cái dấu hiệu thuộc về riêng mình.

Trước kia khi hai người hôn nhau, nàng sẽ luôn chú ý không lưu lại dấu hôn trên người Tiếu Vũ Hàm, nhưng lần này, Dạ Ngưng đã hoàn toàn mất đi hết năng lực tự hỏi.

Sự lạnh lẽo sau lưng cùng cảm giác nóng bỏng như lửa ở phía trước hình thành sự đối lập mãnh liệt, Tiếu Vũ Hàm cắn chặt môi dưới, thân mình run rẩy lợi hại, cô có thể cảm nhận được tâm tình Dạ Ngưng, nhưng mà lại ở trong hoàn cảnh này……Nhẹ tay đẩy bả vai Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu, né tránh nụ hôn của nàng.

“Dạ Ngưng, đừng như vậy……”

Dùng sức quá nhiều để hôn, không kịp chuyển hướng, Dạ Ngưng liền trực tiếp hôn lên mặt bàn gỗ đào.

“Oái –”

Cảm giác cứng rắn lạnh lẽo làm cho lý trí trở về vị trí cũ trong nháy mắt, cố gắng dùng hai tay đỡ người nhỏm dậy, Dạ Ngưng thở hổn hển nhìn người nằm dưới mình. Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu, trên mặt hòa cùng với trên cổ một mảnh phiếm hồng, cắn chặt môi dưới, mày nhíu lại.

Ảo não đứng dậy, Dạ Ngưng bất chấp bản thân còn thở hổn hển, đưa tay kéo Tiếu Vũ Hàm còn ở trên bàn, kéo cô vào lòng. Tiếu Vũ Hàm nghiêng người qua, ôm chặt lấy eo nàng.

“Thực xin lỗi, Vũ Hàm……” Liên tiếp hôn lên trán Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng ủ rũ nói, sao nàng lại không biết nhịn như thế chứ, ở chỗ này thì định làm cái gì? Khẳng định Vũ Hàm giận rồi.

Tiếu Vũ Hàm nghe xong lời Dạ Ngưng tự khiển trách, trong lòng liền nhức nhối rất khó chịu. Cô không biết lần trước khi mình nói chia tay đã tổn thương Dạ Ngưng lớn tới mức nào, nhưng sự thay đổi của Dạ Ngưng cô đã cảm giác được rõ ràng. Dạ Ngưng ở trước mặt cô đã không còn vẻ không biết kiêng nể gì như ngày trước nữa, không còn nói mà không suy nghĩ thậm chí mang theo một ít cường thế trẻ con nữa, Dạ Ngưng hiện tại mỗi khi nói điều gì với cô đều luôn thật cẩn thận, thỉnh thoảng lại nhìn sắc mặt cô. Ánh mắt Tiếu Vũ Hàm tối sầm xuống, cánh tay lại thêm siết chặt lấy Dạ Ngưng.

“Vũ Hàm, em –”

“Đừng nói gì.” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm mang theo một tia giọng mũi kèm theo hương vị làm nũng, Dạ Ngưng ngẩn ra, ngậm miệng lại.

Tựa vào phiến ngực mềm mại, ngửi mùi hương quen thuộc, trái tim tràn đầy phiền não của Tiếu Vũ Hàm hơi chút lắng đọng lại.

Thay đổi thì thế nào? Nếu nỗi bất an trong lòng Dạ Ngưng là do cô tự tay gieo xuống, vậy thì cô sẽ dán kín khe hở kia lại từng chút một, mặc kệ có khó khăn đến đâu.

Dạ Ngưng ôm Tiếu Vũ Hàm một câu cũng không dám nói, dư quang cuối mắt thoáng nhìn qua chén trà trên mặt đất, thè lưỡi.

Hai người cứ ôm nhau như vậy không biết bao lâu, Tiếu Vũ Hàm mới từ trong lòng Dạ Ngưng thoát ra, tay lại vẫn vòng bên hông nàng, hai mắt nhìn nàng không chớp.

Oái……

Có chút không chịu nổi ánh mắt Vũ Hàm như vậy, Dạ Ngưng không được Tự nhiên quay đầu đi, nàng cũng phát hiện ra Vũ Hàm thay đổi, trải qua một năm ma luyện, tiểu nữ nhân ban đầu mới động một chút liền xấu hổ lúc trước kia cũng thăng cấp……Ánh mắt kia là cái gì chứ, Vũ Hàm, cô đừng nhìn em như vậy được không……lòng đều bị cô nhìn đến mềm nhũn rồi.

Nhìn bộ dạng né tránh của Dạ Ngưng, khóe môi Tiếu Vũ Hàm cong lên, nhẹ nhàng cười. Ha, nhìn như thế này thì vẫn chính là cô bé chưa chịu lớn nhà mình mà, dĩ nhiên còn học được thẹn thùng.

Dạ Ngưng bị Tiếu Vũ Hàm cười đến mặt đỏ bừng, trong lòng quẫn bách không thôi, muốn thoát thân chuyển đề tài, nhưng cánh tay Tiếu Vũ Hàm vẫn quấn bên eo nàng, một chút ý tứ buông ra cũng không có. Vắt óc suy nghĩ thật lâu, Dạ Ngưng hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào mắt Tiếu Vũ Hàm.

“Vũ Hàm, à thì……Ôn Nhiên đã về khách sạn lâu rồi, em, em đưa cô về nhé.” Lời này là Dạ Ngưng dùng thực nhiều sức lực mới nói được, có thể là có chút không thích ứng, tóm lại đối diện với Vũ Hàm hiện tại nàng còn có chút không được tự nhiên cùng căng thẳng, chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Tiếu Vũ Hàm không trả lời Dạ Ngưng, cánh tay vòng bên hông Dạ Ngưng, dù có hứng thú nhìn dáng vẻ trốn tránh của nàng, nhưng vào lúc mặt Dạ Ngưng đỏ đến mức chẳng khác gì khăn trải bàn, cô liền nhìn chằm chằm vào mắt Dạ Ngưng, sâu kín mở miệng: “Em nỡ để tôi ở khách sạn sao?”

_Hết chương 93_

Continue Reading

You'll Also Like

107K 6.5K 125
Tên gốc : Hảo Hảo Ái Ngã / 好好爱我 Tác giả : Hàn Thất Tửu Thể loại : Bách hợp, hiện đại, gương vỡ lại lành, hiện tại quá khứ đan xen, chua, cay, mặn, n...
1M 71.4K 130
Năm Tháng Không Từ Bỏ - Không Buông Tha Năm Tháng (不饶岁月) Tác giả: Vô Tâm Đàm Tiếu (无心谈笑) Editor: ShmilySmile17 Nhất Thanh Nhất Thế Nhất Song Nhân Nh...
16.6K 1K 6
Nhất Diệp Xuân Tiêu Thư ký Diệp x Nhân viên phục vụ Tiêu Sái 🦁 "Em mỗi lần làm tình báo đều dựa vào việc cùng người khác ngủ?" 🐰 "Tình báo là tình...
604K 36.3K 124
Tác phẩm: Cấm động tâm Tác giả: Cảnh Ngô Tích phân truyện: 448.829.184 Thể loại: Nguyên sang - bách hợp - tình yêu - đô thị tình duyên - yêu sâu sắc ...