Chương 38: Bắt nạt người khác...

18.4K 771 65
                                    

Đường đường một chị Linh Đang xinh đẹp anh tuấn tiêu sái lại thoắt cái biến thành Xích Cước đại tiên, Dạ Ngưng nhìn mà mặt trắng bệch, không cần phải nghĩ, chắc chắn chị Linh Đang không bắt được con lừa, mà ngược lại còn bị lừa đá cho một cước. Đúng là vô dụng mà!

“Dạ Ngưng!”

Cùng với tiếng gió, tiếng rít tê tâm liệt phế như thể tiếng móng tay cào vào bảng đen của cô Mạch xuyên thẳng vào màng nhĩ Dạ Ngưng, Dạ Ngưng rùng mình, xoay lại nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm.

“A, cô Tiếu…”

Có người đã từng nói, khi ai đó ở vào thời điểm sợ hãi sẽ luôn xuất phát từ bản năng mà hô lên hai tiếng – “Mẹ ơi!”, mà phân lượng của cô Tiếu ở trong lòng Dạ Ngưng hiển nhiên so ra  không thể kém hơn mẹ được.

Tiếu Vũ Hàm trong lòng muốn cười, trên mặt lại bất động thanh sắc nhìn nàng, thậm chí còn dịu dàng an ủi: “Yên tâm đi, nói lời xin lỗi tử tế với cô Mạch, cô ấy sẽ tha thứ cho em.”

“Em…”

Trong lòng đã sớm loạn thành một đoàn, Dạ Ngưng dùng sức nuốt nước bọt, sẽ tha thứ cho em…thật sự sao, cô Tiếu? Dạ Ngưng không yên nhìn cô Mạch cùng Hà Lâm Nhiên, phát hiện ra chỗ không đúng. Ồ, sao lại còn có người đứng sau chị Linh Đang? Nheo nheo mắt, Dạ Ngưng nhìn kỹ một chút, lập tức sắc mặt biến đổi. Không thể nào, ở phía sau chị Linh Đang quả thật có một người đang đứng, mà người nọ chính là người bị Dạ Ngưng vô tâm dụ dỗ kéo xuống nước làm người thế tội thay, lão Đại. Thấy chính là lão Đại mặt đầy đau khổ đứng bên cạnh cô Mạch, trong tay còn cầm thứ gì đó……Dạ Ngưng nhìn lão Đại cầm trong tay thứ gì đó nhìn giống như chiếc dép tông đã từng thấy, cảm giác ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Như thế nào, như thế nào lại đều sa lưới cả, dĩ nhiên ngay cả nhân tang* cũng đều bị tịch thu ……

(*nhân chứng + tang vật ~ chắc vậy)

Tiếu Vũ Hàm vừa an ủi Dạ ngưng vừa thong thả bước đi, bất động thanh sắc đi về phía cổng lớn, mà Dạ Ngưng lúc này hoàn toàn không có người tâm phúc, chỉ biết lẳng lặng đi theo Tiếu Vũ Hàm. Nàng ngửa đầu, nước mắt lưng tròng nhìn người đứng chắn trước cổng cách đó không xa, nhìn Mạch Mạt với mái tóc dài tung bay trong gió, gương mặt dữ tợn, hai tay xoa xoa vào nhau cùng đôi mắt trợn lên phi thường có dáng giống lục lâm đại vương, Dạ Ngưng hoàn toàn kích động. Sao lại có thể chứ? Cô Mạch như thế nào lại “ngưu” như vậy, nhiều cửa như thế không canh, cố tình lại đi chặn cửa sau này?

Tiếu Vũ Hàm thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn sắc mặt Dạ Ngưng, nhìn ngũ quan ngày càng vặn vẹo méo mó của nàng, đột nhiên có chút áy náy, hình như, không nên nhắn tin nói cho Mạch mạt đứng chặn ở cửa sau…chà…thật đáng thương mà……

Mắt thấy nữ đại vương ở ngay trước mặt, Dạ Ngưng biết một kiếp này đã định khó chạy thoát, không cầu có thể được tha mạng, lòng chỉ mong được toàn thây. Nặn ra một nụ cười, nịnh nọt đón tiếp.

[Bách hợp] [Edit - Hoàn] Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng (Edit by Bách Linh) Where stories live. Discover now