Chương 50: Khí phách...

16.9K 803 172
                                    

“Cô Tiếu…chờ đã…”

Trước kia chỉ nhìn dáng người cô Tiếu, hôm nay Dạ Ngưng mới phát hiện ra chân cô Tiếu dài đến mức nào, nàng cơ hồ là chạy chậm cũng không đuổi kịp Tiếu Vũ Hàm. Ngẩng đầu, Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm rảo bước ở phía trước, cắn chặt răng, vung tay chạy vọt lên: “Cô Tiếu!!!”

Dạ Ngưng chạy tới một phen giữ chặt cánh tay Tiếu Vũ Hàm, nhìn cô chằm chằm, thở dốc không ngừng.

“Cô làm sao vậy?”

Tiếu Vũ Hàm còn chưa nói cái gì, Dạ Ngưng đã lớn tiếng dọa người, Tiếu Vũ Hàm không thèm nhìn mặt nàng, chỉ nhìn chằm chằm bàn tay Dạ Ngưng đang nắm lấy cánh tay mình, khuôn mặt dần dần tái lại.

“Ách…”

Vội buông lỏng tay, Dạ Ngưng chu miệng, chỗ nào còn có dáng vẻ bá đạo vừa rồi, cúi đầu, thực không cốt khí nói: “Cô Tiếu, cô giận à?”

Thanh âm khe khẽ dò hỏi, chỉ sợ không cẩn thận lại khiến Tiếu Vũ Hàm tức giận, Dạ Ngưng phát hiện, cô Tiếu không giống trước kia, trước kia khi hai người chưa ở bên nhau cô rất tốt a, luôn dịu dàng như thế, nhưng mà giờ…vì sao chứ? Vì sao lại cứ thích nổi giận với nàng như thế, không công bằng!

Gỡ tay Dạ Ngưng ra, Tiếu Vũ Hàm không chớp mắt tiếp tục đi về phía trước, Dạ Ngưng vừa thấy cô như vậy liền nóng ruột, cứ tiếp tục đi thì sẽ tới trường mất, còn có thể nói cái gì đây?

Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng cũng bất chấp, chắn ngang người trước mặt Tiếu Vũ Hàm, cắn môi mở to hai mắt nhìn cô: “Cô Tiếu, người ta nói, khi người yêu cãi nhau tuyệt đối không thể bỏ qua, cứ tiếp tục kéo dài thì tới cuối cùng tuyệt đối chỉ có một con đường là chia tay thôi!

Nghe được hai chữ “chia tay”, Tiếu Vũ Hàm rốt cục cũng dừng bước, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng Dạ Ngưng, mà ánh mắt kia khiến cho Dạ Ngưng không nhịn được rùng mình một cái.

“Dạ Ngưng, em – nói – cái – gì?”

Ánh mắt nhìn Dạ Ngưng chằm chằm, Tiếu Vũ Hàm gằn ra từng tiếng một, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Ha ha, gì nhỉ, em chỉ so sánh thôi, tùy tiện so sánh thôi…” Dạ Ngưng chột dạ cười, Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, nheo mắt nhìn nàng chằm chằm.

……

Bị nhìn thế khiến lông tơ cả người dựng đứng, mấp máy môi, Dạ Ngưng vừa định nói cái gì đó thì Tiếu Vũ Hàm đã chậm rãi mở miệng: “Dạ Ngưng, em coi tôi là gì?”

Câu hỏi mang theo vô hạn ủy khuất, Tiếu Vũ Hàm cắn môi nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng, em coi tôi là gì vậy? Không vui thì né tránh, bởi vì người khác nói mấy câu liền muốn bỏ đi, không chút nào kiêng kị ở trước mặt người con gái khác thân thiết nói về chuyện từng có giữa hai người, cô là một nữ nhân, tất nhiên sẽ để ý, sẽ ghen tị, Dạ Ngưng, cái đầu của em rốt cuộc là dùng để làm gì vậy?

[Bách hợp] [Edit - Hoàn] Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng (Edit by Bách Linh) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ