[ Hoàn- Đề Cử] Liều Mạng Công...

By Yul_Yuuki

587K 35.6K 2.8K

Đã Hoàn!!!!!!! Ai đọc truyện ta edit là biết ta chọn truyện thế nào rồi nha. Truyện này về giới giang hồ võ l... More

Giới thiệu truyện
Văn án
Chương 1: Lần đầu thất bại
Chương 2: Nguyên nhân
Chương 4: Tương ngộ
Chương 5: Công lược lần hai
Chương 6: Uyên Hồng Đường
Chương 7: Đới Nguyên
Chương 8: Núp dưới giường
Chương 9: Phá đám
Chương 10: Phát hiện
Chương 11: Bại lộ
Chương 12: Còn ta và ngươi
Chương 13: Hàn đàm
Chương 14: Xuân dược
Chương 15: Mất lý trí
Chương 16: Giết hắn
Chương 17: Dò xét
Chương 18: Kiên trì
Chương 19: Thất bại lần hai
Chương 20: Lạc Thành
Chương 21: Mai phục
Chương 22: Tiểu Lê
Chương 23: Ách nữ
Chương 24: Nguyên căn
Chương 25: Sơn tặc
Chương 26: Chính là ngươi...
Chương 27: "Gian phu"
Chương 28: Tranh chấp
Chương 29: Quỳnh Hoa tiết
Chương 30: Pháo hoa
Chương 31: Cáo biệt
Chương 32: Chuyện phong nguyệt
Chương 33: Hái hoa tặc
Chương 34: Gặp lại
Chương 35 : "Phu nhân"
Chương 36: Không có lần sau
Chương 37: Lừa mình dối người
Chương 38.1: Xem xét
Chương 38.2: Xem xét
Chương 39: Tra kiểm
Chương 40: Hoa tặc tử
Chương 41.1: Hoa tặc giả
Chương 41.2 Hoa tặc giả
Chương 42: Di Hồng Viện
Chương 43: Sư huynh đệ
Chương 44.1: Biến hóa
Chương 44.2: Biến hóa
Chương 45: Sau này...
Chương 46: Bắt đầu
Chương 47: Hội quán
Chương 48: Huyết vụ
Chương 49: Thất bại lần ba
Chương 50.1: Hồi giáo
Chương 50.2: Hồi giáo
Chương 51: Nấu dược
Chương 52: Vô Thượng Phong
Chương 53: Cứu người
Chương 54: Kéo ra
Chương 55: Lục diệp thành âm
Chương 56: Kho binh khí.
Chương 57.1: Tái phát
Chương 57.2: Tái phát
Chương 58.1: Biện thành
Chương 58.2: Biện thành
Chương 59: Hoài nghi
Chương 60: Sau cơn mưa
Chương 61: Phong thành
Chương 62: Thuyết thư
Chương 63: Truy Mật Tông
Chương 64: Nữ tử si tình
Chương 65: Cửa động
Chương 66: Cung trận
Chương 67.1: Huyễn trận
Chương 67.2: Huyễn trận
Chương 68: Hồi ức
Chương 69: Tàn viên
Chương 70: Ngô Dụng
Chương 71.1: Chim nhỏ không có...
Chương 71.2: Chim nhỏ không có...
Chương 72: Thông thấu
Chương 73: Chân tướng
Chương 74: Vì sao?
Chương 75: Chuyện xưa
Chương 76: Liệt hỏa sơn trang
Chương 77: Tin ngươi
Chương 78: Tương phản
Chương 79: Dẫn dắt
Chương 80: Ngươi chỉ là Bách Lý Kiêu
Chương 81: Thân thế ( Thượng)
Chương 82: Thân thế (Trung)
Chương 83: Thân thế (Hạ)
Chương 84: Cùng đi
Chương 85: Ngươi không được chết!
Chương 86.1: Tân thần kiếm
Chương 86.2: Tân thần kiếm
Chương 86.3: Tân thần kiếm
Chương 87.1: "Phụ thân"
Chương 87.2: "Phụ thân"
Chương 88: Muốn thành thân
Chương 89: Thay thế
Chương 90:"Ta không thích ngươi"
Chương 91.1: Dẫn dắt
Chương 91.2: Dẫn dắt
Chương 92.1: "Chưa bái đường"
Chương 92.2: "Chưa bái đường"
Chương 93: Kim thỏi
Chương 94.1: Trở về khách điếm
Chương 94.2: Trở về khách điếm
Chương 95: Tra nam
Chương 96: Căn nhà gỗ
Chương 97: Thành thân
Chương 98: Thiên ý
Chương 99: Mộ phần
Chương 100: Diễn
Chương 101: Cung Viễn tử
Chương 102: Không thể thay đổi
Chương 103: Ly tâm
Chương 104.1: Bách Lý Kiêu tử
Chương 104.2: Bách Lý Kiêu tử
Chương 105: Báo ứng
Chương 106.1: Kết cục (Hoàn)
Chương 106.2: Kết cục (Hoàn)

Chương 3: Tiểu Trác Tử

9K 436 10
By Yul_Yuuki

Thiên Đạo hỏi:

- Ngươi đã bại, vẫn còn biện pháp?

Tô Mã thay đổi một khối thân thể khác:

- Ngươi đang nghi ngờ tính chuyên nghiệp của ta sao?

Ban đêm. Phái Thành vừa trải qua một trận mưa, rõ ràng đã qua cơn mưa trời lại sáng mới đúng, lại có một tầng mây đen vô hình áp đỉnh.

Trên đường phố rất yên tĩnh, ở Phái Thành có một khách điếm.

Khách điếm này là nơi dừng chân lớn nhất ở Phái Thành, ngày thường lữ nhân khách thương nối liền không dứt.

Nhưng mấy ngày trước xuất hiện nhiều hiệp khách cùng ác đồ.

Lúc này tắt đèn sớm hơn ngày thường, nếu có ánh nến, cũng lặng ngắt như tờ.

Nửa đêm, cửa sau khẽ nhúc nhích, “Kẽo kẹt” một tiếng đánh vỡ yên tĩnh.

Tiểu nhị Tiểu Đắng Tử xách theo cái bô, nhô đầu ra.

Mấy ngày nay hiệp khách ở khắp nơi, thế lực đông đảo, hắn sống như đi trên băng mỏng, nhưng cũng được thưởng nhiều ít.

Tối nay hắn chuồn ra sau bếp uống một hai ly, nửa đêm bị tiêu chảy, cái bô đã đầy hắn phải tự lực cánh sinh.

Chỉ là gần đây trong thành có nhiều vụ án giết người, hắn rất sợ hãi.

Cái bô để lên trên đầu, Tiểu Đắng Tử nơm nớp lo sợ mở cửa.

Mới vừa mở ra một khe hỡ, liền nghe thấy một tiếng kêu rên.

Hắn nổi hết da gà, sợ tới mức nhảy dựng lên.

Nhưng sợ hãi qua đi, hắn nương theo ánh đèn nhìn thấy....Là một người.
_______________________________________

Tô Mã ngồi trong phòng giành cho tiểu nhị, trong tay cầm màn thầu ăn lấy ăn để, nhìn đáng thương vô cùng.

Ở trên giường, còn có một tiểu nhị khác đang ngủ ngon lành, tiếng ngáy không dứt bên tai.

Tiểu Đắng Tử đổ một ly nước lạnh, nhìn nàng ăn ngấu nghiến, không đành lòng:

- Ngươi ăn từ từ, trong phòng bếp vẫn còn.

Tô Mã không có đói bụng, nhưng nàng vẫn gật đầu:

- Cảm ơn ngươi.

- Một cái màn thầu có là gì.

Tiểu Đắng Tử xua tay, nhìn khuôn mặt nàng dơ bẩn, trên người mặc y phục vải bố, tuy không hôi nhưng nhìn rất chướng mắt, vì thế chỉ vào chậu nước bên cạnh:

- Ngươi tẩy rửa mặt mũi đi, ta tìm y phục cho ngươi thay.

Tô Mã ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo hắn, lưu luyến không rời.

Tiểu Đắng Tử nhìn nàng như vậy, trong lòng ấm áp. Nghĩ thầm tiểu hài tử lưu lạc đầu đường, thật sự đáng thương.

Hắn vừa mở cửa, lại nghĩ đến gì đó quay đầu lại hỏi:

- Đúng rồi, ngươi gọi là gì?

Tô Mã nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi gọi là gì?

Tiểu Đắng Tử nói:

- Ta được chưởng quầy nhặt về, ta không có họ, cho nên chưởng quầy kêu ta là Tiểu Đắng Tử.

Tô Mã nhỏ giọng nói:

- Ta gọi là Tiểu Trác Tử.

Tiểu Đắng Tử:

- ...

Tiểu Đắng Tử đi rồi, Tô Mã nhìn thoáng qua tiểu nhị khác vẫn còn đang ngủ, buông màn thầu xuống, cẩn thận đi đến bên chậu nước.

Hiện tại trước sau là một dạng, phân không rõ nam nữ. Vì vậy Tiểu Đắng Tử mới nghĩ nàng là nam hài.

Tuy thân thể nhỏ gầy, nhưng cũng không nhu nhược, da thịt trắng nõn, đôi mắt trong veo như giọt sương, chuyển động một chút có thể tạo ra nước.

Nàng soi mặt vào chậu nước, vừa lòng nhếch môi, đây là một khối thân thể phúc hậu vô hại.

Lần trước bị thất bại, nàng đã tổng kết kinh nghiệm.

Vì không có thân phận cụ thể, cho nên Bách Lí Kiêu theo bản năng cảnh giác, lúc này nàng biến thành người mà đối phương có thể tùy thời bỏ qua, nhưng cũng là nhân vật không thể thiếu, sau đó từ từ mưu tính.

Nàng rửa mặt, chờ Tiểu Đắng Tử trở lại.

Lát sau, Tiểu Đắng Tử lặng lẽ đẩy cửa tiến vào, cầm một bộ y phục:

- Tiểu.... Trác Tử. Chưởng quầy nói nếu ngươi nguyện ý lưu lại thì lưu lại. Chỉ là tiền công chỉ có thể cho ngươi một nửa, sau này ngươi hãy đi theo ta...

Hắn vừa lải nhải vừa đem hộp đồ ăn đặt lên bàn.

Tô Mã tiếp nhận, bộ y phục này rất hợp ý nàng, nàng cũng không cần phí nước miếng cầu chưởng quầy lưu nàng lại.

Vì thế nàng thành tâm thực lòng ngẩng đầu nói với Tiểu Đắng Tử:

- Cảm ơn ngươi.

- Nói gì vậy...

Tiểu Đắng Tử nói đến một nửa, đột nhiên ngẩn ra.

Tô Mã hỏi:

- Làm sao vậy?

- Không, không có gì...

Tiểu Đắng Tử đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn nàng:

- Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi lớn lên rất, rất đáng yêu...

Nói xong, hắn không thấy Tô Mã phản ứng, nghĩ hắn là nam nhân lại khen một nam hài “Đáng yêu”, thật sự quá mức, nếu đối phương nghĩ hắn biến thái phải làm sao bây giờ?

Hắn vừa định giải thích, liền thấy Tiểu Trác Tử hỏi:

- Ngươi thật sự cảm thấy ta đáng yêu?

Tiểu Đắng Tử trả lời:

- Ừ, rất đáng yêu...

Tô Mã nói:

- Cảm ơn.

Sao lại cảm tạ hắn? Không phải nên mắng hắn sao?

Tô Mã tâm tình buông lỏng. Nàng biết lần trước bị thất bại không phải vì nàng học nghệ không tinh, cũng không phải nàng lớn lên không đẹp, mà là vì Bách Lý Kiêu quá hung tàn!

Trái ngược với hắn là Tiểu Đắng Tử, là người rất bình thường.
_______________________________________

Tô Mã ở khách điếm đã ba ngày, đối với tình hình chung quanh cũng có chút hiểu biết.

Lúc này đúng là lúc thần kiếm sắp xuất hiện, ngư long hỗn tạp, khách điếm tùy lúc đều có thể xuất hiện người dùng binh khí đánh nhau.

Tuy nàng dựa vào lời hay ý ngọt thu hoạch vô số bạc thưởng, nhưng cũng kiệt sức.

Nửa đêm, nàng thừa dịp hai người kia đã ngủ, lẻn đi vào phòng tắm.

Mấy ngày nay lẫn lộn trong đám người, trên người có mùi hôi. Nàng chậm rãi cởi y phục, trong đêm tối, lộ ra thân thể nhỏ gầy.

Cách vách mơ hồ có tiếng nước, giống như có khách nhân đang tắm.

Tô Mã ngừng thở cởi bỏ bó buộc trước ngực, thân thể hơi run rẩy, bước vào thùng tắm, giống như sương mù sáng sớm, mông lung phập phồng, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tuyết trắng.

Cách vách có người hít hít mũi, thầm mắng một câu:

- Mẹ nó, phòng trì( tắm) này sao lại có mùi hương nữ nhân.

Tô Mã ngừng động tác, sau khi người nọ hùng hùng hổ hổ rời khỏi phòng tắm, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lấy vải bố trắng tinh quấn quanh dáng người, cho tới lúc trước sau như một mới coi như hoàn thành sự nghiệp vĩ đại nhất.

Nữ giả nam trang thật không phải là chuyện mà người có ngực có thể làm.

Mặc kệ là trong thoại bản hay là trong thế giới nào đó, nữ giả nam trang phải ngụy trang thân thể, dùng vải bố quấn quanh nơi mềm mại nhất, mỗi ngày còn phải còng lưng, thật mệt mỏi quá sức.

Mà thân thể này vô cùng cao cấp. Tuy khuôn mặt không tuyệt mỹ, nhưng dáng người tốt vô cùng. Chỉ buộc ngực thôi cũng khiến nàng mệt đến nửa sống nửa chết.

Nếu chỉ có dáng người quyến rũ, nàng sẽ không tuyển nó, đáng quý nhất là, thân thể này có mùi thơm của cơ thể, khiến người khác khó có thể tự giữ.

Nếu không gặp đối tượng công lược khó khăn thế này, nàng tuyệt đối sẽ không lấy ra...Vì công lược Bách Lý Kiêu, nàng bỏ cả vốn.

Phủ thêm y phục, che đậy tầng tầng u hương. Mặt mày vừa nâng, lại trở thành tiểu nhị chọc người vui thích.

Thiên Đạo nhìn nàng mặc lại bộ y phục vải bố, nhìn không có gì thu hút, khó hiểu:

- Một tiểu nhị, sao có thể bắt được tâm của hắn?

Tô Mã kéo cổ áo, cao thâm nói:

- Này đương nhiên không thể, nhưng nữ giả nam trang, dưới lớp y phục là thân thể kiều nhu thì sao?

Thiên Đạo trầm tư.

Tô Mã cũng không muốn cùng người tối cổ giảng giải công dụng “Nữ giả nam trang”.

Loại này là dùng phá bố( vải rách) bao quanh đá quý, cũng giống dùng một chồng giấy vàng bao vây kẹo hạnh nhân.

Chỉ khi nào động vào, mới có thể nhìn nó phát sáng, ngửi được hương thơm.

Chỉ có chân chính mở ra, mới biết bản thân thiếu chút nữa đã bỏ lỡ đại bảo tàng.

Loại suy nghĩ suýt nữa bỏ qua bảo tàn mà sợ hãi, sau khi phát hiện bảo tàng sẽ mừng như điên, đủ để đánh tan tâm của một người nam nhân.

Nàng thu thập xong mọi thứ, trở về ngủ phòng.

Tiểu Đắng Tử mơ mơ màng màng tỉnh lại, hít hít cái mũi:

- Tiểu Trác Tử, trên người của ngươi cất dấu cái gì, thơm quá a.

Tô Mã giật mình, mặt vẫn không đổi sắc:

- Trên đường gặp một nữ khách quan, thấy ta lớn lên đáng yêu nhéo má ta vài cái, có lẽ lúc đó đã nhiễm mùi hương phấn.

Tiểu Đắng Tử gật đầu, trên mặt có chút ửng đỏ:

- Mùi vị thật thơm, ngày mai ta đi hỏi một chút xem quý nhân đó dùng hương phấn gì, ta muốn mua cho nương dùng.

- Nữ khách nhân kia vô cùng phú quý, đồ vật cũng đặt làm ra, ngươi muốn mua cũng mua không được.

Tiểu Đắng Tử tiếc nuối nằm xuống, than một tiếng:

- Thôi...Chỉ là thật thơm.

Tô Mã cũng nằm xuống.

Nàng nhìn nóc nhà đen như mực, ánh mắt như sao sáng.

Bách Lý Kiêu, ta nỗ lực như vậy, không tin không công lược được ngươi!
______________________________________

Sáng hôm sau, nàng bị một tiểu nhị khác thô lỗ đánh thức.

Một tiểu nhị khác tên là Đại Sơn, người cũng như tên, sinh đến não mãn tràng phì( đầu ngu bụng phệ).

Hắn khác Tiểu Đắng Tử, vì Tô Mã nói ngọt mặt càng ngọt, đoạt của hắn rất nhiều công việc, hắn rất chướng mắt nàng.

Tô Mã có thể hiểu. Trên đời này chỉ có " pháo hôi" mới không cảm mạo Mary Sue.

Nàng mơ mơ màng màng mà rời giường, bị nhét một bao cỏ khô, xô đẩy đi hậu viện:

- Chưởng quầy nói ngươi đi cho ngựa ăn, ngựa này vô cùng quý giá, nếu ngươi phạm sai lầm chờ bị khấu trừ bạc đi!

Tô Mã biết ngựa này rất quý giá, chủ nhân còn quý giá hơn, hầu hạ chủ nhân quý giá sẽ được thưởng không ít.

Người bị sai đi cho ngựa ăn là Đại Sơn chứ không phải nàng, hắn muốn nắm bắt cơ hội kiếm bạc, nên mới hăng hái đẩy qua cho nàng làm.

Nàng ôm cỏ khô đi vào hậu viện, xoa xoa đôi mắt.

Tập trung nhìn...Cỏ khô liền rơi xuống đất.

Hai con ngựa này, sao nhìn quen thế....

Còn không phải là hai con ngựa kéo xe không lưu tình chút nào giẫm đạp qua người nàng?  Là thần mã của Bách Lý Kiêu.

Continue Reading

You'll Also Like

392K 39.9K 94
Tác giả: Thượng Thương Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE, Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Chủ thụ , 1v1 Độ dài: 143 c...
24.5K 966 71
Tích Di vốn là một sát thủ, từ nhỏ đã bị tổ chức Z bắt cóc rồi tiến hành huấn luyện ma quỷ. Khi lớn lên, vì muốn có được tự do nên cô phải bỏ mạng. C...
1.7M 149K 92
Tên: Vạn người ghét cậu ta nghĩ thông suốt rồi Tác giả: Thời Kim Nhân vật chính: Tống Vân Hồi x Tần Thư Tag: Hào môn thế gia, giới giải trí, xuyên sá...
974K 61.3K 117
Tác giả: Thời Tam Thập Editor: Candy Bìa: ổ của T Nguồn convert: wikidich Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại , HE , Ngọt sủng ,Thanh mai trúc mã , Nhẹ nhàng...