[BHTT - Done] Ngự Tỷ Hành Độn...

By gaasunoo

521K 26.7K 1K

Cơ Phồn Tinh cảm thấy bản thân sinh ra là để 'chùi mông' cho Cơ Hạo Nguyệt, người ta ăn nằm với phụ nữ cũng... More

Intro
P1. Chương 1: Tỷ Muội Tình Thâm
Chương 2: Gian Kế Thành Công
Chương 3: Phương Án Giải Quyết
Chương 4: Gặp Nhau Bỡ Ngỡ
Chương 5: Hơi Lạnh Bức Người
Chương 6: Lãnh Đạo Tài Năng
Chương 7: Vấn Đề Hợp Đồng
Chương 8: Bãi Công
Chương 9: Lấy Chồng Sinh Con?
Chương 10: Sự Thật Độc Thân
Chương 11: Chân Tình Bày Tỏ
Chương 12: Dẫn Sói Vào Nhà
Chương 13: Con Gái Nhà Người Ta
Chương 14: Tổng Giám Đốc Ngủ Lại
Chương 15: Phụ Nữ Mạnh Mẽ
Chương 16: Bội Ước
Chương 17: Đối Tượng Yêu Đương
Chương 18: Giấc Mơ Không Tưởng
Chương 19: Đỏ Mặt
Chương 20: Tâm Sự Đêm Khuya
Chương 21: Yêu Thương Không Rõ
Chương 22: Đỏ Mặt Tía Tai
Chương 23: Đêm Thao Thức
Chương 24: Mất Nụ Hôn Đầu
Chương 25: Mua Sắm
Chương 26: Bạn Bè
Chương 27: Không Đáng Yêu Chút Nào
Chương 28: Học Trò
Chương 29: Chân Tướng
Chương 30: Quen Biết Đã Lâu
Chương 31: Ngại Ngùng
Chương 32: Dịu Dàng
Chương 33: Cưỡng Hôn
Chương 34: Tự Nhiên
Chương 35: Ngoại Truyện
Chương 36: Rụt Rè
Chương 37: Cao Thủ Trêu Người
Chương 38: Học Tập
Chương 39: Cô Làm Luôn Đi
Chương 40: Xâm Nhập
Chương 41: Phụ Nữ Xấu Bụng
Chương 42: Ước Định
Chương 43: Ác Ý (1)
Chương 44: Ác Ý (2)
Chương 45: Ác Ý (3)
Chương 46: Ác Ý (4)
Chương 47: Ác Ý (5)
Chương 48: Sợ Vợ
Chương 49: Trừng Phạt
Chương 50: Thực Chiến
Chương 51: Đầu Đề
Chương 52: Tắm Chung
Chương 53: Xuất Kích
Chương 54: Cảnh Cáo
Chương 55: Nhiều Mặt
Chương 56: Phụ Nữ
Chương 57: Lên Xe
Chương 58: Muốn Chạy Sao?
Chương 59: Bá Đạo
Chương 60: Kiêu Ngạo
Chương 61: Quay Lại
Chương 62: Phụ Nữ Xấu Xa
Chương 63: Lâm Trạm (Ngoại Truyện)
Chương 65: Tính Sổ
Chương 66: Ngả Bài
Chương 67: Vợ Là Số Một
Chương 68: Quỹ Đen
Chương 69: Phụ Nữ Xa Lạ
Chương 70: Khách Lạ
Chương 71: Tiễn Khách
Chương 72: Vừa Làm Vừa Nghỉ
P2. Chương 73: Gặp
Chương 74: Giấc Mơ Kinh Hoàng
Chương 75: Sinh Vật Ngoài Hành Tinh
Chương 76: Kết Giao
Chương 77: Ôm Chặt
Chương 78: Trở Về?
Chương 79: Bởi Vì Là Em
Chương 80: Mất Mặt
Chương 81: Chuyện Đêm Đó
Chương 82: Ham Học Hỏi
Chương 83: Ngoại Truyện (1)
Chương 84: Ngoại Truyện (2)
Chương 85: Ngoại Truyện (3)
Chương 86: Con Đường Phản Công
Chương 87: Vết Tích
Chương 88: Thầm Mến
Chương 89: Ra Đi
Chương 90: Nhìn Hoài Không Chán Sao?
Chương 91: Không Hiểu Lãng Mạn
Chương 92: Chuyện Quan Trọng
Chương 93: Tư Thế
Chương 94: Đứng Đắn
Chương 95: Mộng
Chương 96: Đẹp Trai
Chương 97: Đuổi Người
Chương 98: Thế Giới Hai Người
P3. Chương 99: Tuyết lớn
Chương 100: Chị Dâu
Chương 101: Tiền
Chương 102: Họp Mặt
Chương 103: Cách Ly
Chương 104: Ngoài Ý Muốn
Chương 105: Lễ vật
Chương 106: Nhân Từ Nương Tay
Chương 107: Ngạc Nhiên
Chương 108: Tự phụ
Chương 109: Không về
Chương 110: Bình Yên

Chương 64: Tin Tức

3.6K 190 3
By gaasunoo

Trong phòng tắm, Lâm Nhuế vì trở thành 'công' nên đã cố gắng dâng hiến bản thân. Trạm Cẩn Tịnh thấy vợ ra sức như thế cũng chỉ có thể nhường vị trí cho người ta thỏa mãn nguyện vọng. Mặc kệ kỹ thuật ra sao, chỉ cần vợ vui thì cô cũng vui.

Sau khi hai người ra khỏi phòng tắm, Lâm Nhuế giúp Trạm Cẩn Tịnh sấy khô tóc. Chị ấy nói cả ngày chưa ăn cơm nên cô vốn định gọi đồ ăn bên ngoài, nhưng người kia cứ nằng nặc đòi phải tự tay làm mới chịu ăn, cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể phụ nấu cùng thôi.

"Chị nấu cơm vẫn ngon như ngày nào."

Lâm Nhuế cầm đũa cắp một miếng thịt kho tàu, nhếch môi cười hài lòng. Hương vị chẳng khác nào ba năm trước, không có gì thay đổi. Giống như hai người vậy, đi hết một vòng, cuối cùng vẫn là kết cục như vậy.

"Thích thì ăn nhiều tí đi, chị không chê em mập đâu."

Trạm Cẩn Tịnh thấy Lâm Nhuế say sưa ăn liền nghĩ đến dáng vẻ mập mạp dễ thương. Tuy hiện giờ em ấy giữ dáng rất chuẩn nhưng đâu ai biết được sau này thế nào. Trước kia, cả hai ở cùng có một tháng mà đã tăng đến năm cân, lúc đó em ấy còn dọa không thèm ăn cơm cô nấu nữa.

Lâm Nhuế nghe Trạm Cẩn Tịnh nói liền ngẩng đầu, khóe miệng giật giật, khuôn mặt tươi cười lập tức biến thành quả cà thối.

"Chị còn lời nguyền nào tốt hơn không? Chị muốn em mập để trả hàng hả? Xin lỗi nhé tiểu thư, đồ ăn cô đã dùng rồi không thể trả đâu nhé!"

Lâm Nhuế hung hăng dùng đũa chọc chọc đáy chén, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó bắt đầu ăn.

Trạm Cẩn Tịnh không ngờ người phụ nữ này lại để ý cân nặng đến vậy. Lúc trước, em ấy chỉ cằn nhằn một chút rồi thôi, bây giờ thì chẳng khác gì tổ ong, chỉ cần đụng vào ổ một phát là cả bầy ong sẽ bay múa phá hoại kỳ ngủ đông của loài người.

"Dù em có muốn tự trả hàng thì chị cũng không chịu đâu. Thịt nhiều đem lại xúc cảm rất tốt."

"..."

Cơ mặt Lâm Nhuế càng thêm co giật, hóa ra đều vì cảm giác của chị ấy, nhất định phải giáo huấn người phụ nữ này thật nghiêm mới được.

"Căn nhà chị từng nói là của em?"

Lâm Nhuế bỗng nhớ lại lúc sáng Trạm Cẩn Tịnh đã từng đề cập đến căn nhà nhỏ nào đó của cô. Nhưng cô chỉ có mỗi một căn nhà được Cơ Phồn Tinh hỗ trợ trả góp thôi. Giờ người kia nhắc đến khiến nội tâm cô cũng có chút hiếu kỳ. Đó có phải là nhà do mình mua hay không?!

Trạm Cẩn Tịnh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hiếu kì của người nọ, chẳng lẽ em ấy muốn về lại ngôi nhà đó?

"Ừ, nhà đó do em mua, chị giúp em trang trí."

Lâm Nhuế nghe xong lập tức mất tự nhiên. Khóe môi co giật, cúi đầu nghiêm túc dùng cơm.

Trạm Cẩn Tịnh hoàn toàn không hiểu tại sao Lâm Nhuế lại đột nhiên im lặng, mắt liếc qua liếc lại tựa hồ đang có ý đồ gì đó.

Sau khi hai người ăn cơm xong, Lâm Nhuế giúp Trạm Cẩn Tịnh rửa bát. Bởi vì sợ vỡ nên cô rửa vô cùng cẩn thận khiến người đứng kế bên cũng sốt ruột đến đổ mồ hôi hột hơn mười phút đồng hồ.

Vẻ mặt Trạm Cẩn Tịnh tràn đầy bất đắt dĩ, cũng may em ấy không làm vỡ bát đĩa. So với lịch sử trước kia thì việc thận trọng vẫn đáng khích lệ, chỉ là hiệu suất hơi thấp chút thôi.

Làm xong, thấy thời gian còn sớm nên hai người ngồi xem tivi ở phòng khách.

Lâm Nhuế nghĩ đến việc mình bị bán đứng, lửa trong lòng chẳng biết từ đâu cháy hừng hực, nhân tiện cô cũng có một tư liệu bí mật trong điện thoại cần gửi.

Cô gối đầu lên đùi Trạm Cẩn Tịnh trên sofa, cười tủm tỉm cầm điện thoại lên mạng gửi tin.

Lúc ở trên xe, Trạm Cẩn Tịnh đã gửi tin báo cho Cơ Phồn Tinh biết Lâm Nhuế đang ở cùng cô nên đến sáu giờ tối người kia vẫn không thèm điện thoại cho em ấy. Lâm Nhuế cũng đã nghĩ đến điều đó nhưng thật không ngờ mình lại bị bạn thân bán đứng trước đây khá lâu rồi.

"Em làm gì cười vui dữ vậy?"

Trạm Cẩn Tịnh thấy người nằm trên đùi mình cười thoải mái liền hoài nghi em ấy đang nói chuyện với tình nhân.

"Em đang chuẩn bị bán một thông tin vô cùng nóng hổi, hơn nữa lại là tin âm thanh. Bây giờ em thật muốn biết biểu cảm của cậu ấy khi xem tin này ghê."

Lâm Nhuế gửi xong tin nhắn rồi quăng điện thoại lên sofa, tay trái bắt đầu ôm lấy Trạm Cẩn Tịnh.

Trạm Cẩn Tịnh thấy vậy cũng biết em ấy gửi tin cho ai. Cô không nói thêm gì nữa mà chỉ đưa tay cưng chiều nựng gò má xinh đẹp của người yêu.

***

Lúc này, tại một căn biệt thự khác, Cơ Phồn Tinh vừa ra khỏi bếp liền thấy Hà Như Mộng cầm điện của mình như muốn nói gì đó.

Cơ Phồn Tinh đi tới lấy điện thoại mở lên mới phát hiện có người gửi tin nhắn trên Wechat. Tin vừa mở ra liền nghe tiếng phụ nữ lanh lảnh.

"Tiểu Tinh Tinh, tôi có đồ tốt gửi cậu này, cậu nghe xem có hứng thú không nào?"

Sắc mặt Cơ Phồn Tinh trở nên âm trầm, tên kia đời nào tặng mình đồ tốt? Lừa thần gạt quỷ sao?

Cơ Phồn Tinh nhìn chằm chằm tập tin âm thanh kia, do dự mãi, cuối cùng vẫn duỗi ngón cái mở file ra, tiếng 'Ư ư... a ... a' trong nháy mắt triệt để phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng khách.

Hà Như Mộng nghe xong lập tức nghiêng đầu, sau đó dùng ánh mắt kỳ dị nhìn người bên cạnh. Cơ Phồn Tinh lại nhanh chóng bấm dừng đoạn ghi âm rồi tức tốc chạy đi lên lầu.

Hà Như Mộng trân trân nhìn người nọ bối rối rời đi, âm thanh kia rất quen thuộc, tại sao trong điện thoại của em ấy lại có file đó, chẳng lẽ đêm đó em ấy đã ghi lại? Đương nhiên Hà Như Mộng tuyệt đối sẽ không tin chuyện đấy. Cơ Phồn Tinh là ai? Em ấy là người theo trường phái bảo thủ. Nếu em ấy dám ghi âm thì cả thế giới này sẽ chẳng còn ai đứng đắn.

Cơ Phồn Tinh chạy vội tới phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại. Cô dựa vào cửa, sau đó mở file ghi âm thêm lần nữa để nghe cho kỹ. Càng nghe sắc mặt càng nhăn nhó, cuối cùng cũng chẳng nghe nổi. Cô trực tiếp gọi đến dãy số đã gửi tin.

"Tút tút" đầu bên kia điện thoại không có ai nghe, gọi lại lần nữa thì người kia đã tắt máy. Cơ Phồn Tinh co giật khóe miệng, thật là xấu hổ chết được mà! Sao cô lại có thể phát ra âm thanh như thế được chứ! Làm sao dám gặp mặt chị ấy nữa đây.

Nghĩ kỹ lại thì đứa kia sớm muộn gì cũng sẽ gặp chuyện giống mình thôi. Sau khi nghĩ thông suốt, Cơ Phồn Tinh cảm thấy cũng chả có gì ghê gớm, so với đoạn ghi âm này, đêm nay bên kia ắt hẳn sẽ có trò hay để xem.

Cô quăng điện thoại lên giường, định xuống lầu thì cửa liền mở, người bên ngoài đồng thời đi vào.

"Chị không xem ti vi nữa hả?"

Cơ Phồn Tinh khôi phục bình tĩnh, thấy Hà Như Mộng lên phòng sớm, hiếu kì hỏi.

"Ừ, không có gì đáng xem, em làm xong việc chưa?"

Hà Như Mộng còn nhớ đoạn ghi âm kia. Nghĩ đến hôm nay Lâm Nhuế không có nhà, mình có thể vô tư khiến Cơ Phồn Tinh phát ra 'âm thanh' kia lần nữa.

"Ổn rồi. Chị đi rửa mặt trước đi, em xem tài liệu thêm một chút nữa đã."

Cơ Phồn Tinh nghĩ bây giờ Lâm Trạch chắc hẳn đã có động tĩnh rồi, chịu đựng suốt mấy ngày qua cũng coi như có tiến triển. Nhìn thị trường chứng khoán Lâm Trạch tuột như thác nước khiến người ta cảm thấy hưng phấn.

"Đừng cố quá, muộn lắm rồi."

Hà Như Mộng đi tìm khăn và áo ngủ cầm vào phòng tắm. Cơ Phồn Tinh bật máy tính lên thẩm tra tin tức chứng khoán liên quan tới Lâm Trạch, thuận tiện gọi thêm mấy cú điện thoại.

Lúc Hà Như Mộng ra khỏi phòng tắm cũng là lúc Cơ Phồn Tinh làm xong việc chuẩn bị tắm rửa thay đồ. Cô đã quen được Cơ Phồn Tinh chăm sóc, mỗi lần nhìn thấy gấu lớn trên sofa, cô đều bất giác nghĩ tới dáng vẻ đáng yêu của người nọ.

Hà Như Mộng ôm eo người yêu từ phía sau, yên lặng cảm thụ nhiệt độ trên thân thể.

"Lên giường nhanh đi, đừng để bị cảm. Em đi tắm cái đã, lát nữa sẽ ngủ cùng chị."

Cơ Phồn Tinh đặt quần áo lên trên tủ ở đầu giường rồi quay sang nhìn người phụ nữ đang ôm khăn tắm của mình. Đối với chị ấy, ngoại trừ cưng chiều, cô tựa hồ không biết nên dùng thái độ nào đối đãi. Giống như câu nói 'yêu một người chính là tồn tại chỉ để khiến người ấy hạnh phúc.'

Cơ Phồn Tinh không biết câu đó từ đâu ra nhưng nó rất chân thật. Nghĩ sao thì làm vậy thôi, cô chỉ muốn chị ấy được hạnh phúc.

"Thật muốn ôm em như vầy mãi thôi, thật đơn giản."

"Muốn ôm lúc nào cũng được nhưng chị phải biết tự chăm sóc bản thân cho tốt trước cái đã. Em đi tắm đây, lát nữa sẽ ngủ với chị."

Cơ Phồn Tinh dịu dàng cất giọng đầy cưng chiều với Hà Như Mộng. Cô rất thích cảm giác được ôm người yêu chìm vào giấc ngủ, hạnh phúc thật bình yên. Hiện tại, cô đã không thể nào tưởng tượng nổi thiếu chị ấy mình sẽ ra sao.

"Ừm."

Hà Như Mộng lưu luyến buông Cơ Phồn Tinh ra, sau đó chồm người về trước đặt một nụ hôn thắm thiết trên môi người kia.

"Chị chờ em." Nói xong liền vứt khăn tắm chui vào ổ chăn.

Cơ Phồn Tinh cầm khăn vào phòng tắm để lại Hà Như Mộng ngồi một mình trên giường. Lần này, ngay cả áo ngủ cô cũng chẳng muốn mặc vì biết đêm nay sẽ có chuyện phát sinh.

Nghĩ đến hai người từ lúc gặp mặt đến giờ, mặc dù chưa từng trải qua sóng gió, nhưng mặc kệ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, hiện giờ cả hai đều phải trân quý mọi thứ mình có. Cơ Phồn Tinh và cô đều là tuýp người hoài niệm lại nặng tình. Chỉ cần cả hai đừng để tâm cuộc đời nhiều cám dỗ sẽ cảm thấy hạnh phúc với nhau thôi.

Sau nửa giờ, Cơ Phồn Tinh ra khỏi phòng tắm nhìn thấy Hà Như Mộng đang cuộn mình trong chăn đăm chiêu suy nghĩ, ngay cả ý thức khi cô đến gần cũng không có, bèn hiếu kì hỏi:

"Đang suy nghĩ gì mà thất thần dữ vậy?"

Cơ Phồn Tinh bò lên giường, cởi khăn tắm, chuẩn bị thay áo ngủ lại bị người kia giật lấy.

"Sau này, mỗi khi đi ngủ, chúng ta đừng mặc đồ ngủ nữa, lúc 'vận động' sẽ rất phiền phức."

Cơ Phồn Tinh cởi khăn tắm ra được một nửa liền chết lặng, câu này nghe kỳ quặc quá. Chẳng lẽ chị ấy có sở thích vận động đêm khuya?

"Chị không còn lý do nào khác sao?"

Cơ Phồn Tinh đặt khăn tắm lên ghế, thuận thế chui vào chăn.

"Có a, tối ôm em ngủ rất dễ chịu, mềm mềm, thơm thơm."

Hà Như Mộng nghiêng người ôm Cơ Phồn Tinh. Cô rất thích cảm giác tiếp xúc thân thể trực tiếp, như vậy có thể cảm nhận được nhau chân thực hơn.

"Phải không đó?! Em lại cảm thấy vận động đêm khuya hữu ích hơn đối với thân thể."

Cơ Phồn Tinh còn nhớ rõ nhiệm vụ tối nay, lập tức xoay người ép tới. Đêm nay, cô cũng muốn nghe xem người bên dưới sẽ hát ra ca từ gì. Mặc dù trước kia đã nghe qua, nhưng đêm nay cô vẫn muốn nghe thêm.

Hà Như Mộng còn chưa kịp phản ứng thì người nọ đã tấn công mà chẳng cần nhạc dạo. Lúc cô đang chuẩn bị nói chuyện thì đôi môi mềm mại liền bị người ta lấp kín.

Continue Reading

You'll Also Like

10.7K 615 97
Tên truyện: Kim Bát Ký Tác giả: Bạch Vũ Thạch Tình trạng: Đã hoàn (96 chương - 2 phần tản mạn) QT: Huỳnh
6.8K 508 11
Tác giả: 72Ludi (https://weibo.com/u/5228617607) Tên chuyện cho người dịch tự đặt. Đây là một series truyện của một Chanh Nhỏ bên Trung vẽ. Tui chỉ m...
72.8K 3.2K 92
Tác phẩm: Ái ngục [Tiền truyện] Tác giả: Kha Hựu Ngưng Tình trạng bản raw: 91 Chương Tình trạng edit: Đã xong Editor: Sayuri Thể loại: hiện đại, 1×1...
459K 35.3K 94
Tác giả: Bất Cật Khương Đích Bàn Tử Editor: Chanhđá (Bản edit chỉ đảm bảo 70% bản gốc) Tình trạng bản gốc: Hoàn chính văn (62 chương) + 33 phiên ngoạ...