[BHTT-Edit] [Tướng Quân Tại T...

By TTPP567

325K 16.2K 940

Văn Án Diệp Chiêu hứa cho ngươi kiếp sau, ta cho ngươi kiếp này. Một nữ tử hiện đại bị tai nạn xe, xuyên qua... More

Chương 1: Tây Hạ Nhị Hoàng tử nữ phẫn nam trang
Chương 2: Trang~ bị sét đánh
Chương 3: Cứu người không được, lại được người cứu.
Chương 4: Ngươi là Liễu Tích Âm? Ngươi biết Diệp Chiêu sao?
Chương 5: Tin dữ từ chiến trường.
Chương 6: Ôm biểu muội một cái, lại nâng cao cao!
Chương 7: Ngươi sẽ trở thành phượng bay lượn trên chín tầng mây
Chương 8: Diệp Chiêu gởi thư.
Chương 9: Không bằng lấy thân báo đáp.
Chương 10: Kỳ Vương hận.
Chương 11: Nhị Hoàng tử thoát cương.
Chương 12: Thời gian thấm thoát
Chương 13: Diệp Chiêu bị thương.
Chương 14: Một phương khăn gấm cùng quân biết
Chương 15: Đem Tích Âm gả cho ngươi...như thế nào!
Chương 16: Nếu Diệp Chiêu không tới cưới ngươi. Ngươi sẽ như thế nào?
Chương 17: Ta sẽ mang mười dặm trang sức đến cưới ngươi.
Chương 18: Y Nặc, đừng tìm nam sủng.
Chương 19: Báo Thù.
Chương 20: Đồ cưới của Ô Ân
Chương 21: Ngươi không cần trèo cao
Chương 22: Tứ Hôn
Chương 23: Mười năm như mộng.
Chương 24: Hồng thủy ngập trời.
Chương 25: Hoa Cách Tang trên thảo nguyên.
Chương 26: Phải hảo khi dễ ngươi.
Chương 27: Ngươi là nữ nhân của ta
Chương 28: Ngươi thích ta sao?
Chương 29: Đồng sàn...
Chương 30: Làm Vương hậu của ta có được không?
Chương 31: Trong mắt ngươi chỉ có thể có ta!
Chương 32: Thác Á
Chương 33: Thích làm cha...
Chương 34: Là nàng...
Chương 35: Sát ý.
Chương 36: Gia Hưng Quan, phá!
Chương 37: Khôi phục.
Chương 38: Lặp lại
Chương 39: Trì hoãn lương thảo.
Chương 40: Không kịp nhiều lời!
Chương 41: Tây Hạ vương, chết.
Chương 42: Lạnh
Chương 43: Tân vương.
Chương 44: Luyến tiếc.
Chương 45: A Thanh, cám ơn ngươi!
Chương 46: Hòa đàm.
Chương 47: Ô Ân, ngươi thực không thích hợp.
Chương 48: Vì sao?
Chương 49: Ta yêu ngươi!
Chương 50: Điều kiện.
Chương 51: Tái kiến.
Chương 52: Hàng hay không hàng.
Chương 53: Biểu muội
Chương 54: Thu hồi hổ thẹn của ngươi đi.
Chương 55: Tính tình dã!
Chương 56: Này thắt lưng của ngươi được hay không?
Chương 57: Diệp Chiêu bị bắt
Chương 58: Quân vương.
Chương 59: Phiền não
Chương 60: Nói mớ dẫn đến kẻ hở.
Chương 62: Xin thề
Chương 63: Khó khăn lưỡng toàn
Chương 64: Âm mưu
Chương 65: Nàng so với tất cả đều quan trọng hơn.
Chương 66: Người nhu nhược
Chương 67: Hướng người không thể gián
Chương 68: Khánh Lịch năm thứ tư
Chương 69: Bắt đầu làm yêu Dương thị.
Chương 70: Bao tay
Chương 71: Ẩn nhẫn
Chương 72: Chấp niệm.
Chương 73: Gió lớn mưa rào
Chương 74: Ta tình nguyện để ngươi hận ta.
Chương 75: Chờ ta tới đón ngươi.
Chương 76: Tây Liêu vong.
Chương 77: Khánh Lịch năm thứ bảy.
Chương 78: Trừ phi Trường Giang và Hoàng Hà nghịch lưu.
Chương 79: Chiến Thần.
Chương 80: Nữ nhi.
Chương 81: Ta đến đón ngươi.
Chương 82: Diệp Chiêu, ngươi hàng hay không hàng?
Chương 83: Ngươi tin sao?
Chương 84: Hạc Đỉnh Hồng.
Chương 85: Đại hôn.
Chương 86: Xin nghỉ
Chương 87: Liễu phủ.
Chương 88:
Chương 89: Diệp Tư Bắc.
Chương 90: Đại Hạ hảo âm thanh.
Chương 91: Quái mộng.
Chương 92: Kiếp trước kiếp này.
Chương 93: Nhiễu loạn nhân quả
Chương 94: Nàng chết
Chương 95: Nhân đạo!
Chương 96: Lão ca táo bạo.
Chương 97: Ngươi là Hoàng hậu của trẫm!
Chương 98: Mười hai năm sau.
Chương 99: Ngươi còn muốn ta như thế nào?
Chương 100: Xong xuôi.
Lời của tác giả.

Chương 61: Có phải bởi vì nàng hay không?

2.4K 127 5
By TTPP567


Lúc này tìm đại phu cũng thuận lợi hơn nhiều, lần trước tên đại phu kia phát hiện, chính mình bị bắt đi xem bệnh cho Diệp Chiêu tướng quân, trong lòng hoàn toàn không có không bằng lòng, ngược lại là cảm thấy một vinh dự lớn, sau khi trở về liền khoe láng giềng, lúc này binh sĩ Tây Hạ lại tới tìm đại phu, ai cũng không có trốn.

Bên trong địa lao, Diệp Chiêu sau khi uống thuốc an thai của đại phu cấp nằm nghiêng trên giường, bệnh trạng đã ổn rất nhiều.

Triệu Ngọc Cẩn đem áo khoác cởi ra để ra một bên, lúc này hắn đến, đem áo ngoài hướng dược liệu trong phao một ngày đêm, nhiễm một thân mùi hương quái lại, hương vị tuy không có nhiều nguy hại, chính là nữ tử mang thai ngửi thấy mùi này rất dễ dàng phát nghén.

Triệu Ngọc Cẩn nghiêng người đối mặt với lưng của Diệp Chiêu, bất động thanh sắc viết chữ lên lưng của Diệp Chiêu.

Thời thời khắc khắc lúc nào cũng có người quan sát nhìn chằm chằm, Triệu Ngọc Cẩn không có biện pháp nào cùng Diệp Chiêu hiểu ý tứ của nhau, cuối cùng mới nghĩ ra biện pháp này, nhưng mà cũng không thuận lợi, văn hóa Diệp Chiêu quá kém, Triệu Ngọc Cẩn viết lại mấy lần, Diệp Chiêu mới nhận ra.

Triệu Ngọc Cẩn sắp phát điên, thầm nghĩ trở về Biện Kinh nhất định phải ép Diệp Chiêu đọc sách học chữ.

Tây Hạ vương không giết Diệp Chiêu, chuyện này đối với Hồ Thanh là điều không thể tưởng tượng, vài lần giao phong, ít nhất cũng nhìn ra được Tây Hạ vương không phải dạng độc ác hữu dũng vô mưu, các loại dấu hiệu này cho thấy, sự giảo hoạt của đối phương cũng không kém so với mình.

Đối với Tây Hạ mà nói, giữ lại Diệp Chiêu chỉ có hại không có lợi, cho dù Tây Hạ yêu cầu Tống hàng năm phải cấp tiền cống nạp hàng năm nhiều một chút, cũng là không đáng, Đại Tống không có Diệp Chiêu, đối với Tây Hạ mà nói thì không có gì đáng uy hiếp.

Diệp Chiêu không chết, rõ ràng là Liễu Tích Âm cũng có tác dụng quan trọng, ít nhất hiểu rõ được với trình độ của Liễu Tích Âm nhất định chỉ có nàng mới hiểu rõ suy nghĩ của Tây Hạ vương.

Hoàng thượng nhất định sẽ không mặc kệ Diệp Chiêu chờ chết ở doanh trại địch, trong điều kiện nghị hòa tất nhiên sẽ có Diệp Chiêu. Đứng về phía lập trường của Tây Hạ, Diệp Chiêu là không thể giết, nhưng thả nàng trở về không khỏi là một cái đại tai họa ngầm.

Trải qua thảo luận, bọn họ đưa ra hai kết luận, Tây Hạ có thể thả Diệp Chiêu trở về hay không vẫn là không biết có bao nhiêu phần chắc chắn.

Hồ Thanh đối với Triệu Ngọc Cẩn nói: "Ta có một kế, cần Quận vương mạo hiểm đi đến quân doanh Tây Hạ một chuyến."

Triệu Ngọc Cẩn nói: "Tới nói nghe một chút."

Hồ Thanh nói: "Nếu có thể thành, nói không chừng có thể đem quân phản công."

Vì vậy, Triệu Ngọc Cẩn liền xuất hiện ở nơi này, mang theo kế hoạch của Hồ Thanh.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Bầu trời đã bắt đầu rơi một ít tuyết, Ô Ân đứng ở xa xa thấy binh sĩ mang theo tên đại phu kia từ bên trong địa lao đi ra, hướng ra ngoài quân doanh mà đi.

"Đem hắn đến đây." Ô Ân đối với thân binh bên cạnh nói.

Mắt thấy sắp ra khỏi quân doanh, trong lòng đại phu thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng sờ sờ trong túi áo.

"Đứng lại!" Một gã thân binh chạy tới." Đại vương gọi ngươi đi qua đây."

Nếu không phải khí trời quá lạnh, cơ hồ đại phu bị dọa đổ mồ hôi.

Đại phu trong lòng run sợ bị đưa đến trong doanh trướng, Ô Ân đã ở bên trong, đang chờ hắn, ý thức được điểm ấy, đại phu giấu tay trong tay áo bắt đầu run rẩy.

Thấy tên đại phu kia không dám nhìn thẳng chính mình, Ô Ân cảm thấy xảy ra chuyện.

"Tình huống của Diệp Chiêu như thế nào?"

Đại phu chấp tay hành lễ trả lời:

"Phu nhân nguyên bản là không khỏe, khí huyết không đủ, thận khí lại yếu, Diệp tướng quân bệnh can khí tích tụ, bệnh này do tình chí trí bệnh, cùng gan có quan hệ. Tiểu nhân kê một ít thảo dược kích thích tiêu hóa, thảo dược bổ khí huyết, thường ngày ăn uống không nên đạm bạc, không nên ăn cay đồ  đầy mỡ."

"Hừ, thân là tù nhân, chẳng lẽ còn muốn hảo hảo dưỡng này không được?" Y Nặc từ bên ngoài lều trướng tiến vào, vừa lúc nghe đại phu nhắc nhở, xem thường nói.

Ô Ân hỏi đại phu:

"Còn có cái gì muốn nói sao."

Môi đại phu run rẩy "Không có, đã không có. Viết tốt một phương thuốc đã giao cho hắn làm việc binh sai."

"Hảo." Ô Ân hướng đi ra bên ngoài, phân phó "Đem y phục của hắn hảo hảo tìm một lần nữa."

"Vâng!"

Không nghĩ tới nhìn thấy tận mắt Ô Ân ở bên ngoài chờ, nâng tay tiếp vài hoa tuyết rơi xuống, đáng tiếc hoa tuyết rất nhanh hòa tan vì độ nóng của lòng bàn tay.

Hoa tuyết cách mấy ngàn năm kia, cũng không có gì bất đồng...

Binh sĩ rất nhanh liền trong trong ngoài ngoài tìm một lần nữa, đi ra bẩm báo.

"Đại vương, lục soát được một tờ giấy." Hai tay trình lên.

Mở ra chỉ có mấy chữ

[Cửa doanh phía Nam sáu mươi trượng, lao ra rẽ trái gian thứ ba. Giờ dần mất mị.]

Ô Ân đi vào, áo mũ đại phu không chỉnh tề lại bị binh sĩ áp chế.

Y Nặc đã xem qua tờ giấy kia, "Không bằng tương kế tựu kế, để xem Tống quân muốn làm cái gì."

"Ngươi cảm thấy đại phu này bị đặt về phía sau, chúng ta nên làm gì với hắn?" Ô Ân nói.

"Kia liền một người khác thây thế hắn."

"Sợ rằng không chỉ có tờ giấy, còn hẳn là có khẩu lệnh đối được mới được."

Ô Ân hỏi đại phu: "Ngươi là do Tống quân phái tới?"

Tuy rằng đại phu kia sợ hãi, nhưng lại là rất có cốt khí.

"Không phải."

"Vậy ngươi vì sao lại làm như vậy?"

"Quốc gia khó khăn, thất phu có trách." Ánh mắt đại phu nhìn chằm chằm Ô Ân, vẻ mặt thấy chết không sờn.

"Nga." Ô Ân lãnh đạm nói.

"Xem ra hắn sẽ không dặn dò gì nhiều lắm."

Y Nặc cười nhạt: "Kia cho hắn nếm thử hình phạt của Tây Hạ, để xem ngày mai hắn còn có thể nói ra lời này được hay không."

"Không cần phải làm điều này."

Y Nặc nghi hoặc: "Có ý gì?"

"Đem hắn ném vào địa lao đi." Ô Ân phân phó cho thân binh. "Buổi tối thủ vệ ngủ gà ngủ gật cứ theo quân pháp mà xử trí."

Tất cả người đã rời đi, Ô Ân đối với Y Nặc nói:

"Ta dự định sau khi nghị hòa thành công, sẽ thả Diệp Chiêu trở về."

"Trước không phải nói sẽ không buông tha cho Diệp Chiêu sao?" Y Nặc hoắc mắt đứng lên.

"Ngươi cũng hiểu rõ Diệp Chiêu, nàng đã phát thề khẳng định sẽ làm theo."

"Có phải bởi vì nữ nhân kia hay không!" Y Nặc quắc mắt nhìn trừng trừng Ô Ân.

Ô Ân không nói gì.

"Ô Ân à Ô Ân! Ngươi nhân từ nương tay như vậy, sa vào nữ nhi tình trường, sớm muộn gì cũng đem Tây Hạ vu nguy?"

Ô Ân nghe thấy lời này có chút nổi giận, bàn tay chụp trên bàn?

"Ta làm như thế nào trong lòng ta hiểu rõ, không cần ngươi đến giáo huấn ta!"

"Trong lòng hiểu rõ! Cho nên thả Diệp Chiêu?!" Diệp Chiêu lãnh binh tác chiến năng lực có bao nhiêu uy mãnh? Y Nặc điều hiểu rõ, Diệp Chiêu thiện đánh bất ngờ, Diệp Chiêu thiện dùng kì binh, Diệp Chiêu thiện dùng binh thần tốc....Hắn ở trên thuộc da bối vô số biến, Diệp Chiêu như cái bóng đè trên hắn, hắn với nàng như những anh hùng trong đó thưởng thức lẫn nhau, nhưng là hận nàng hận đến mức nghiến răng.

Mất ít nhiều sức lực mới bắt được nàng, hiện nay lại nói muốn thả nàng!

"Ta đã suy nghĩ cẩn thận qua , ngươi vì sao vẫn không có chủ trương tiến công Tống, vì sao không một tiếng trống làm tinh thần binh sĩ hăng hái tiến đánh Biện Kinh!"

Y Nặc chỉ tay vào Ô Ân.

"Ngươi đã bị nữ nhân kia mê hoặc mất hết tâm trí! Đem an nguy của Tây Hạ gửi hy vọng vào lời thề của Diệp Chiêu!"

Y Nặc tức giận toàn bộ mặt đều đỏ lên, rút đao ra, cả giận:

"Ta xem nữ nhân kia một ngày không trừ, sớm muộn gì cũng là tai họa!" Nói xong liền bước nhanh ra lều trướng.

Y Nặc cầm đao, nhanh chóng chạy nhanh đến vương trướng.

Đều là bởi vì nữ nhân kia! Tây Hạ vương không thể mềm yếu! Cho dù Ô Ân hận hắn, chuyện này hắn nhất định phải làm.

Ô Ân thấy Y Nặc rút đao đến liền thầm nghĩ không tốt, vội vàng đuổi theo phía sau Y Nặc, thế nhưng động tác Y Nặc quá nhanh, nàng đưa tay vài lần cũng không thể bắt được hắn.

"Y Nặc, đứng lại đó cho ta!"

Thấy đuổi theo không kịp, Ô Ân lớn tiếng gọi vệ binh: "Đến ngăn Y Nặc lại cho ta."


Continue Reading

You'll Also Like

80.4K 4.5K 31
【Bản văn sinh tử, niên hạ, cát điêu bay cao văn, thịnh thế mỹ nhan hồ ly tinh (công)X cao lãnh nhà giàu Đại tiểu thư (thụ), tiểu hồ ly công, tiền kỳ...
22.9K 549 17
Tác phẩm: Bị ép cùng băng sơn mỹ nhân khế ước kết hôn nhanh Tác giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu Diệu Tác phẩm loại hình: Nguyên sang - bách hợp...
46.6K 1.3K 12
Vì vợ mới sinh con nên Yến Thành thuê bảo mẫu về giúp đỡ. Hắn đã rất bất ngờ khi người nọ làm nam, tuy vậy vẫn nồng nhiệt tiếp đón. Một ngày nọ hắn v...
14.9K 437 13
Tác phẩm: Hắc liên hoa Omega tổng dùng cái đuôi triền ta Tác giả: Chân Thị Thỏ Liễu Phi v chương chương đều điểm đánh số: Tổng số bình luận: 1414 Số...